Lời này vừa nói ra, Lăng Minh Diệu giật mình, hắn cúi đầu nhìn, nhận ra tay mình thật sự bởi vì hái hoa dính vài thứ.
Lại nhìn Lăng Nguyệt Hy, nàng trắng nõn, lại mặc một thân váy trắng nõn mềm mại, cả người thoạt nhìn thuần khiết không tỳ vết giống như bông hoa trong tay hắn.
Hắn đột nhiên nhớ ra, con gái thường rất thích sạch sẽ, nhất là một tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ đến lớn như nàng.
Nghĩ đến đây, Lăng Minh Diệu cũng không giận Lăng Nguyệt Hy đột nhiên đẩy hắn ra, còn chê chuyện tay hắn bẩn.
Vì thế Lăng Minh Diệu liền tùy ý bôi lên quần áo hai cái, liền nói với Lăng Nguyệt Hy: "Hiện tại đã không bẩn......"
Nhưng hành động này của hắn, lại làm tăng thêm sự khinh thường của Lăng Nguyệt Hy đối với hắn.
Thấy hắn như thế, Lăng Nguyệt Hy chỉ thầm nghĩ: Người này thật sự là thô bỉ, cư nhiên trực tiếp dùng quần áo đi lau tay, cũng không biết dùng khăn tay.
Nhưng sở dĩ Lăng Minh Diệu không dùng khăn tay, một là bởi vì hắn nghe Lăng Nguyệt Hy nói, có chút quẫn bách, nhất thời không nghĩ tới nhiều như vậy.
Hai là hiện tại trên người hắn căn bản cũng không có khăn tay, huống hồ hắn từ nhỏ ở phố phường bên trong lớn lên, tự nhiên không để ý những thứ này giống như Lăng Nguyệt Hy.
Cho nên sau khi quay người đứng lau sạch sẽ, liền lấy hoa đưa cho nàng.
Lăng Nguyệt Hy sau khi nhận lấy hoa, lại đem hoa ném trên mặt đất, hung hăng giẫm vài cước, cười mỉa mai với hắn, nói: "Tay của ngươi hiện tại không còn bẩn, thế nhưng xương cốt của ngươi rất bẩn thỉu, dù có lau thế nào cũng không sạch sẽ."
Thấy nàng như vậy, cho dù tính tình Lăng Minh Diệu có tốt đến đâu, lúc này cũng không khỏi có chút bực bội, "Ngươi có ý gì?!"
Lăng Nguyệt Hy khinh thường liếc mắt nhìn Lăng Minh Diệu một cái, cười nói: "Ý trên mặt chữ, cả ngươi và mẹ ngươi đều bẩn thỉu, xương cốt của ngươi cũng bẩn thỉu!"
Nghe nàng nói như vậy, Lăng Minh Diệu nhiên kéo lại tay của nàng, tức giận nói: "Ta không cho phép ngươi nói mẹ ta như vậy!"
Nhưng Lăng Nguyệt Hy không quan tâm đến hắn, nàng hất tay hắn ra, tiếp tục chê cười: "Mẫu thân cái gì? Bây giờ ngươi phải gọi nàng là di nương, ta nói nàng thì sao nào?"
Nghe nàng một câu lại một câu châm chọc, mặt Lăng Minh Diệu đỏ lên, nước mắt dường như sắp tràn mi, hắn nắm chặt hai tay, cố gắng duy trì bình tĩnh nói: "Nàng là trưởng bối của ngươi, ngươi không nên như thế."
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng Lăng Nguyệt Hy càng cảm thấy khinh thường, nàng chỉ cảm thấy phiền chán khi nghe hắn dùng lễ nghĩa để trấn áp nàng.
Bất quá chỉ là món đồ chơi được nuôi dưỡng bên ngoài, sao có thể xứng làm trưởng bối nàng!
Lại nhớ đến đôi mắt đẫm lệ của Diêu Uyển Nhu, Lăng Nguyệt Hy liền hận không thể đuổi hai mẹ con bọn họ ra ngoài ngay bây giờ.
Thế là Lăng Nguyệt Hy liền nói: "Tòa phủ đệ này ban đầu gọi là Diêu phủ, nó thuộc về tổ phụ của ta đấy, hai mẹ con các ngươi hiện tại ăn nhà ta, ngủ ở nhà ta, ta nhìn thấy chuột ở trong nhà, ta còn không thể mắng hai câu sao?"
Sau đó, Lăng Nguyệt Hy lại châm chọc Lăng Minh Diệu một phen, nhưng nàng tuổi tác còn bé, lại thêm giáo dục thuở nhỏ, tất nhiên là nói không nên lời gì quá ác liệt.
Nhưng dù vậy, Lăng Minh Diệu vẫn bị làm nói cho uất ức, "Ta...... Ta nói như vậy cũng là đệ đệ ruột của ngươi, ngươi sao có thể như thế làm nhục ta?"
"Ta chính là muốn nhục nhã ngươi! Có cốt khí như vậy, ngươi liền cùng mẹ ngươi rời khỏi nơi này đi!" Dứt lời, Lăng Nguyệt Hy liền xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh Lăng Nguyệt Hy dần dần đi xa, Lăng Minh Diệu đứng lặng tại chỗ, suy nghĩ xuất thần.
Hắn thuở nhỏ cùng mẫu thân sống với nhau, ngày thường rất ít nhìn thấy cha đẻ, tám năm qua, bên cạnh hắn đều không có bạn bè cùng tuổi, cho dù có, nhưng biết được hắn là con trai ngoại thất, cũng không muốn tiếp xúc với hắn nữa.
Cho nên hôm nay nhìn thấy Lăng Nguyệt Hy đối với hắn ôn nhu hữu hảo như vậy, Lăng Minh Diệu liền đối với nàng sinh ra không ít hảo cảm.
Cho đến vừa rồi khi Lăng Nguyệt Hy châm chọc hắn, Lăng Minh Diệu lúc này mới hiểu được, nguyên lai nàng lúc trước ôn nhu, cũng chỉ là giả bộ ra...
Thật lâu sau, Lăng Minh Diệu nhặt đóa hoa bị Lăng Nguyệt Hy giẫm qua trên mặt đất lên, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, vò thành bột mịn, trong lòng tràn đầy hậm hực.
Hừ, ngươi chán ghét ta? Ta còn chán ghét ngươi hơn!
Một ngày nào đó, hắn nhất định phải để cho nàng giống như đóa hoa này, mặc cho hắn chà đạp!