Tuyết rơi dày đặc, biểu hiện mùa đông lạnh lẽo đang đến.
Hương Lan Hải là nơi ăn chơi bậc nhất Đông Thành, lúc này tại phòng VIP lầu 12, giọng nói nam nữ trêu đùa đan xem nhau, xuyên qua khe cửa mà truyền tới.
Phó Đình Yến ngồi ở giữa sô pha, nắm chặt ly rượu trong tay lộ cả khớp xương.
Sắc mặt anh xưa nay lạnh lùng, làm người ta nhìn không ra là vui hay là giận.
Hai người phụ nữ trang điểm có chút loè loẹt ngồi bên cạnh, ngo ngoe rục rịch suy nghĩ muốn tiếp cận, rồi lại ngại vẻ lạnh lùng của anh không dám tiến lên.
Đúng lúc vào lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Phó Đình Yến ngẩng đầu nhìn, tiến vào người là người anh tin cậy Trình Khải.
“Ngài Phó,” Trình Khải cất bước đi tới, cong lưng nén thanh âm nói câu: “Người bên Cục cảnh tới, nói là muốn kiểm tra.”
Người đàn ông quơ quơ chén rượu tỏng tay, mắt cũng không nhấc, “Cậu đuổi đi là được rồi, loại chuyện này còn phải nói với tôi à?”
“Vâng.”
Trình Khải thấy mặt anh không vui, cũng không nói cái gì nữa.
Sau khi Trịnh Khải rời khỏi đây, cô gái bên phải rốt cuộc kìm nén không được, giơ chén rượu trong tay lên, “Ngài Phó, em kính ngài một ly…”
Phó Đình Yến ngẩng đầu quét mắt nhìn cô ta.
Cũng chưa nói gì, nhưng ánh mắt kia giống như rắn độc làm người ta có chút sợ hãi.
Cô gái kia sợ tới mức da đầu đều tê rần, vừa định xin tha, lại thấy anh đột nhiên duỗi tay lấy ly rượu đi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cô ta trong lòng vui vẻ, trên phố nghe đồn ngài Phó không gần phụ nữ, xem ra này tin tức cũng không chuẩn lắm.
Nghĩ như vậy, lá gan cũng lớn, vươn tay muốn nắm tay anh.
Nhưng tay còn chưa có đυ.ng vào anh, liền nghe được cửa phòng “Phanh” một tiếng, là bị người bên ngoài đá bay.
Đáy mắt Phó Đình Yến có tia lạnh lẽo xẹt qua, nhưng giây lát lại bình lặng không gợn sóng.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy hai gã mặc đồng phục cảnh sát đi vào.
Hứa Nam Tịch đi đến trước mặt anh, đưa thẻ công tác ra làm bằng chứng: “Cảnh sát, kiểm tra công tác.”
Trong phòng cũng bớt bớt không ít, hiện tại cũng là cuối năm, ai cũng không muốn chống đối, để chọc phải phiền toái.
Trình Khải theo ở phía sau, cúi đầu, “Xin lỗi, ngài Phó, tôi thật sự không ngăn được cô ấy…”
Phó Đình Yến biết anh ngăn không được.
Bởi vì cảnh sát Hứa chẳng những chân dài có một khuôn mặt xinh đẹp, còn võ khiến cho hiếm có người nào ngăn được.
Anh nhìn thẳng mặt cô một lúc lâu, sau đó từ trên sô pha đứng lên đi về phía cửa.
Rõ ràng bày ra dáng vẻ không đem cô để vào mắt.
Khi Phó Đình Yến đi đến cửa phòng, giọng Hứa Nam Tịch vang lên, “Đứng lại!”
Anh dừng lại bước chân, nhưng không quay đầu lại.
Hứa Nam Tịch đuổi tới trước mặt anh, lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái, “Tên.”
“Người đàn ông của em.”
Hứa Nam Tịch: “???”
Những người khác đều khϊếp sợ trừng lớn mắt, bao gồm tên cảnh sát đến đây cùng cô.
Người duy nhất bình tĩnh, chỉ có Trình Khải.
Anh nhắm mắt, nghĩ thầm xong rồi, chung quy thì ngày này vẫn tới.
6 năm, Phó Đình Yến lại một lần nữa thua trong tay cô gái này.
Độ ấm trong mắt Hứa Nam Tịch càng thêm lạnh, “Mong anh phối hợp hoàn thành nhiệm vụ.”
Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khóe miệng bỗng nhiên kéo ra nở một nụ cười: “Phó Đình Yến.”
Hứa Nam Tịch trợn tròn con ngươi, Phó Đình Yến?
Vừa rồi cục cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại báo án, có người nặc danh báo Hải Hương Lan mua bán mại da^ʍ, người bị tố cáo không phải là anh ta chứ?