Bọn họ muốn nhìn thấy một Úc Hàng sa đọa, bị du͙© vọиɠ khống chế , đường đường chính chính mà kéo vị thiếu gia này xuống bùn.
Đồ vật càng hoàn mỹ thì càng khơi gợi lên ham muốn phá hủy mãnh liệt trong nhân cách biếи ŧɦái của họ.
Bùi Tông đá Lâm Uyên còn nằm trên đất: Huống hồ thì tên yêu tinh này đói khát rất lâu có người đút ăn thì vui không kể, có phải không đồ dâʍ đãиɠ?”
Lúc này thì nguyên chủ sẽ vui vẻ híp mắt nghe theo, sau đó là tới làm Úc Hàng nhục nhã.
Cậu không muốn lộ ra sai sót, lập tức nở nụ cười xinh đẹp nói với Bùi Tông: “Tất nhiên rồi!”.
Lâm Uyên biết mình cười rất xấu, nhưng không sao, kỹ thuật quyến rũ của nguyên chủ cũng không khác mấy, cứ giả bộ đi.
Cậu cố gắng che đậy sự xấu hổ , hai bên tai nóng bừng.
Khóe môi Bùi Tông giật nảy lên, không kiên nhẫn nói : “ Cậu có mười lăm phút”.
Lâm Uyên miễn cưỡng bò tới phía dưới của Úc Hàng.
Vì họ muốn Úc Hàng cầu xin được thỏa mãn, nên không dùng qua vũ lực mà chỉ tập trung vào phản ứng cơ thể , buộc anh thừa nhận bản thân là con chó cần thuần hóa.
Vì thế trong căn phòng này chỉ có Lâm Uyên là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Lại nhắm vào lúc Úc Hàng bị trói chặt.
Ngay lúc tay Lâm Uyên cách lớp áo che phía bên dưới của Úc Hàng thì anh mất kiên nhẫn hít một hơi, cây hàng đập vào lòng bàn tay của Lâm Uyên .
“Không được ......”
Lâm Uyên biết là Úc Hàng khó chịu nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, chỉ đành xin lỗi trong lòng. Tên kia đã nói đánh là đánh thật đấy !
Nhưng khi kéo khóa xuống và cây hàng bật ra, lời xin lỗi không còn nữa.
Lâm Uyên nuốt nước bọt. Gì thế kia ? Nằm dưới mà cũng to được như này , không ...không khoa học tí nào vậy ?
Quan trọng là cây hàng to như vậy sao cậu ngậm được ?
Hơn nữa quá cứng, còn đang giật nảy trong lòng bàn tay của cậu, một khắc sau liền đỏ lựng.
Cậu ngẩng đầu lên phát hiện Úc Hàng cũng đang nhìn, đôi mắt ửng hồng, so với nãy còn đỏ hơn.
Nơi lòng bàn tay chạm đến như có dòng điện chảy vào cơ thể.
Giọng nói của Lâm Uyên hiện trong đầu Úc Hàng.
【 Anh ấy đẹp thật , mình rất thích 】
Cùng tiếng lòng chân thành đến giọng nói cứng ngắc của cậu đang quỳ rạp xuống : “ Tôi, tôi bắt đầu đây”.
【 Tôi sẽ cố gắng 】
Cố gắng cái gì? Úc Hàng thắc mắc.
Chỉ thấy được gương mặt bị che khuất bằng cái bịt mắt màu đen, cẩn thận ngậm qυყ đầυ to bằng nắm đấm.
Khoang miệng ấm nóng ướŧ áŧ, đầu lưỡi cử động có chút khó, dươиɠ ѵậŧ quá khổ mở rộng ngoác miệng của cậu, khiến cậu hô hấp một cách khó khăn, hơi thở nóng phả lên dươиɠ ѵậŧ gân guốc, Úc Hàng nhạy cảm mà hơi vùng ra.
Cậu trai khó hiểu mở mắt, ôm lấy ngực để làm anh dễ chịu hơn.
Tuy còn hơi lúng túng nhưng dường như là muốn an ủi bằng cách này.
Mọi người cho rằng là do Úc Hàng cảm thấy kinh tởm nên mới có phản ứng như vậy.
Nhưng chỉ mình Úc Hàng mới nghe được tiếng nức nở [ Tôi thích anh ] không ngừng vang lên trong đầu.
Hiện giờ là anh chỉ muốn thoát khỏi dây trói rồi đè cậu xuống mà đâm vào thật sâu thôi.
Lâm Uyên chưa bao giờ thử qua tình huống này, khớp hàm căng cứng như muốn tách đôi ra, lổ tiểu không ngừng rỉ ra chất lỏng mằn mặn tanh nồng trong miệng, bởi vì quá to nên không thể nuốt hết được .
“Ưʍ..ưʍ..ah”.
Không thở được, chết mất !
Cậu trợn mắt lên liều mạng lắc đầu, muốn dùng lưỡi đẩy dươиɠ ѵậŧ ra một chút, kết quả con quái vật ấy bỗng giật trong miệng một cái. Trong ánh nhìn hoảng sợ của cậu thì ©ôи ŧɧịt̠ ấy to hơn một chút.
“Ha..ha... Đừng, đừng liếʍ nữa”.
Đầu lưỡi cậu trai không ngừng quấn lấy đầu khấc, sướиɠ đến nổi da đầu muốn nổ tung.
Kính trong phòng phản chiếu lại rõ ràng, chỉ cần ngẩng đầu là Úc Hàng có thể nhìn thấy rõ cặp mông đang hếch cao, lấp ló thấy được âm dạo sau miếng vải đen.