Lạc Lê nghĩ như vậy, cũng thật sự đã làm như vậy.
Cậu đưa tay còn lại ra, nhẹ nhàng xoa xoa quai hàm của Tư Uyên.
Mềm mại, cảm giác có thịt.
Tư Uyên hoàn toàn không hề có ý thức "Bản thân đang giả vờ còn nhỏ", không biết xấu hổ mà cọ vào ngón tay trắng nõn mềm mịn của Lạc Lê giống như cún con.
Mặc dù tên loài người này rất ngốc, nhưng trên người cậu thật sự có một mùi hương rất dễ chịu.
"Tư Tư... đáng yêu quá..." Lạc Lê bị dáng vẻ ngoan ngoãn của con rắn nhỏ mê hoặc không thôi, ma xui quỷ khiến mà cúi xuống gần đầu Tư Uyên.
"Moaz moaz ~"
Sau đó, ý thức được mình đã làm gì, khuôn mặt vốn trắng nõn của Lạc Lê lập tức đỏ bừng.
A!
Tư Uyên cũng chợt cứng đờ, biến thành một cây gậy rắn.
Đôi môi của Lạc Lê... thật mềm...
...
Con rắn nhỏ đã về nhà được một thời gian. Trong khoảng thời gian này, phần lớn thời gian Tư Uyên đều trong trạng thái ngủ say, điều này làm cho Lạc Lê không khỏi lo lắng. Nhưng con rắn nhỏ cũng không có xuất hiện dấu hiệu bỏ ăn hay bị bệnh, Lạc Lê cũng chỉ có thể giả định là bởi vì mùa đông, cho dù bật máy sưởi, con rắn nhỏ vẫn không thể nào khắc phục được bản chất sinh học của nó.
Nếu Tư Uyên biết được suy nghĩ của Lạc Lê thì nhất định sẽ cảm thấy rất oan uổng: Hắn không phải là những con rắn bình thường ngủ suốt cả ngày trong mùa đông! Thế nhưng rất đáng tiếc là, với thể lực của hắn bây giờ, vẫn chỉ có thể làm một con rắn nhỏ bình thường.
Chuồng nuôi bằng thuỷ tinh rộng lớn đã được chuyển đến phòng ngủ.
Nguyên nhân là vào một buổi tối nọ, Tư Uyên quấn trên cánh tay mảnh khảnh và cổ tay của Lạc Lê, hơn nữa lúc Lạc Lê muốn đi ngủ vẫn cứ không chịu đi xuống.
Cho dù đã rất quen với việc Tư Uyên gần gũi, nhưng Lạc Lê vẫn không dám để hắn ở bên ngoài hộp thuỷ tinh trong tình huống không có ai trông nom.
Thật ra ban đầu Tư Uyên chỉ quấn trên tay thiếu niên để nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mềm mại ngáp ngủ mơ màng của chàng trai, hắn lại không nỡ xuống khỏi tay thiếu niên. Cho nên khi Lạc Lê lay hắn muốn lấy hắn ra khỏi cổ tay, Tư Uyên không biết xấu hổ mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ vảy, quấn trên cổ tay Lạc Lê càng chặt hơn.
Loáng thoáng, đại khái là có một vị vĩ nhân từng nói, không biết xấu hổ mới có thể theo đuổi được vợ.
Tư Uyên tỏ vẻ đồng ý và nghiêm khắc quán triệt chứng thực.
"Tư Tư, đi xuống được không, tao buồn ngủ rồi." Lạc Lê chống lại cơn buồn ngủ, vỗ nhẹ Tư Uyên khuyên nhủ.
Tư Uyên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Lạc Lê, không dao động.
"Vậy chúng ta chuyển chuồng nuôi vào trong phòng được không? Làm tròn cũng như chúng ta ngủ cùng nhau?" Lạc Lê khẽ giọng nói. Giọng điệu mềm mại, mang theo vẻ buồn ngủ, giống như đang làm nũng.
Tư Uyên lắc đuôi, cọ đầu vào đầu ngón tay Lạc Lê. Để lại một vệt đỏ vòng tròn trên cổ tay cậu.
Kế hoạch thông qua!
Ban đêm, Lạc Lê gối đầu bên mép gối mềm mại to lớn, ngủ rất ngoan ngoãn.
Tư Uyên nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, sau đó từ từ dùng một lực mà loài rắn bình thường không thể đạt được đẩy mở nắp hộp thuỷ tinh, trườn đến trên giường Lạc Lê.
Hắn đã phát triển dài hơn một nửa chiều dài của con người, cân nặng cũng tăng vọt. Khi cái đuôi lạnh lẽo lướt qua ngón chân Lạc Lê ở bên ngoài chăn, làm cậu hơi co lại một chút.
Cuối cùng Tư Uyên cũng bò tới bên cạnh Lạc Lê, nhìn vẻ mặt ngủ say xinh đẹp của thiếu niên, sau khi do dự một lúc lâu, hắn lén mổ nhẹ lên đôi môi hồng hào của thiếu niên.
Mềm mại, ngọt ngào!
Tư Uyên phe phẩy cái đuôi, cuộn tròn bên cạnh chàng trai, nhắm mắt lại.
——
Lạc Lê phát hiện mình xuất hiện ở trong một hồ nước trong vắt, nước rất sạch sẽ, ngọc thạch bên bờ một thềm đá tự nhiên, lúc này cậu đang ngồi trên thềm đá, mặt nước hơi gợn sóng đều đều ở vai cậu, những cánh hoa lê hồng nhạt không biết từ nơi nào bay tới lơ lửng xung quanh cậu.