Nữ sinh kia không có gì đáng ngại, chỉ là lúc rơi xuống đầu bị đập vào tường mấy lần, sau đó mấy ngày nay lại bị bọn cho vay tiền trên mạng hù doạ quá mức sợ hãi, suy nhược thần kinh, bố mẹ cô lo lắng nên đưa cô đi bệnh viện cấp cứu, nằm lại quan sát mấy ngày.Thịnh Noãn tới bệnh viện, gõ cửa đi vào, nữ sinh kia nhìn thấy cô, lập tức vùng vẫy muốn đứng dậy.
"Ba, mẹ, cô ấy chính là Thịnh Noãn, chính là người đã giúp con.."
Một đôi nam nữ trung niên bên cạnh chạy tới đón cô, đặc biệt là mẹ của cô gái, bà nắm tay cô, không kìm được nước mắt.
"Cô bé tốt, dì thật sự không biết nên cảm ơn con thế nào, dì còn nói khi nào Anh Tử xuất viện sẽ đến nhà cảm ơn con, con đây lại đến trước,...."
"Cô bé, con đã cứu mạng của Anh Tử, dì và cả nhà suốt đời này sẽ ghi nhớ ân tình này của con."
Thịnh Noãn không giỏi đối đáp, chỉ có thể liên tục an ủi một cách vụng về.
Ngay sau đó, cặp vợ chồng này không để cô từ chối, chuyển trả cô 10 vạn tệ, đồng thời lần nữa cảm ơn cô.
Qua được một lúc, vợ chồng hai người một người đi thanh toán hoá đơn, một người đi mua đồ ăn, chỉ còn lại Thịnh Noãn và Triệu Anh Tử - cô gái đã nhảy khỏi toà nhà, ở lại trong phòng bệnh, và một vài nữ sinh đang ngồi bên cạnh giường.
Những nữ sinh đó tình cờ lại chính là mấy người chị em nhựa trước đây của Thịnh Noãn....Triệu Anh Tử không học cùng lớp với họ, nhưng lớn lên cùng nhau.
Mấy nữ sinh có vẻ không thoải mái khi nhìn thấy Thịnh Noãn, vì vậy Triệu Anh Tử là người mở lời trước: "Tôi nói trước vậy, sau này Thịnh Noãn là chị em ruột khác cha khác mẹ của tôi, sau này ai muốn nói xấu cô ấy, tôi nhất định không đồng ý."
Mấy chị em nhựa lập tức sôi nổi.
"Không cần cậu nói, cô ấy nghĩa khí như vậy, người chị em này tôi cũng nhận rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, mặc dù cậu ấy là bạch phú mĩ giả, nhưng sau này chúng ta chính là chị em thật..."
"Đúng vậy, yên tâm, chúng tôi sẽ không ghét bỏ cậu."
Triệu Anh Tử nhàn nhạt hỏi: "Các cậu chẳng lẽ là bạch phú mỹ thật?"
Mấy người đều cứng họng.
Triệu Anh Tử thở dài: "Tôi chính là bài học thực tế.... Cái gì mà điện thoại quả táo( iPhone), cái gì mà bản giới hạn, đều là phù vân, thật sự, tôi trước đây quá hư vinh, quá ấu trĩ..."
Những cô gái còn lại cũng từ từ im lặng, khựng lại, bĩu môi bất bình: "Vậy sau này chúng ta không cần giả vờ nữa, nhiều khi nghĩ lại cũng thấy rất nhàm chán..."
"Đúng vậy, ghen tị với bạch phú mĩ, giả vờ không phải là chính mình, cảm giác này cũng thật khó chịu, phải không Thịnh Noãn?
Thịnh Noãn:......
Cô cười cười: "Đúng vậy."
Sau khi thăm Triệu Anh Tử xong, Thịnh Noãn rời khỏi phòng bệnh, cô biết được mẹ của Diệp Nam Vỹ cũng đang ở bệnh viện này.
Chính lúc cô đi đến thang máy, ở lối đi an toàn bên cạnh cô, cô bắt gặp hai người đang đứng nói chuyện.
"Bác sĩ Lauren đến Trung Quốc một lần cũng không dễ dàng gì, nếu muốn mời ông ấy đặc biệt đến khám bệnh, chi phí hiện tại cũng sẽ tăng lên rất nhiều."
Sau đó Thịnh Noãn nghe thấy giọng nói của Diệp Nam Vỹ hơi trầm và khàn: "Ngài dự đoán chi phí, cần khoảng bao nhiêu tiền?"
"Khoảng 30 vạn, tôi sẽ cố gắng cho mẹ cậu dùng thuốc có trong bảo hiểm y tế, đây đã là chi phí tối thiểu..."
Trong cầu thang im lặng, một lúc sau, một vị bác sĩ trung niên khoác áo trắng bước ra, lắc đầu thở dài.
Thịnh Noãn đứng ở đó, trong lòng nhanh chóng có tính toán.
Cô nhờ Leslie mời bác sĩ tới, nhưng mà rõ ràng, Diệp Nam Vỹ gánh không nổi chi phí điều trị.
Ngay sau đó, Thịnh Noãn lại nghe thấy Diệp Nam Vỹ gọi điện thoại, rất nhanh cô liền nghe ra, anh chắc hẳn đang gọi cho bên môi giới.... anh muốn bán căn nhà của họ, nhưng giá bị ép xuống rất thấp.
Diệp Nam Vỹ và mẹ của anh ấy ở trong một khu vực nhỏ, vị trí không tốt lắm, hơn nữa hiện tại còn muốn bán gấp, giá cả bị hạ thấp, thậm chí còn không đủ chi phí để phẫu thuật, chứ đừng nói đến phí điều trị tiếp theo, và tiền điều dưỡng sao phẫu thuật.
Thịnh Noãn đột nhiên nghe thấy âm thanh nặng nề đập vào bức tường phía sau lối an toàn, cảm thấy hơi khó chịu.
Cô biết cảm giác nghèo khó và bị dồn vào đường cùng là cảm giác gì....
Dừng một chút, Thịnh Noãn đi về phía lối an toàn, mới đi được vài bước, cửa lối đi an toàn mở ra, Diệp Nam Vỹ từ bên trong đi ra.
Vẻ mặt anh trầm xuống, hai mắt đỏ lên, rõ ràng đang trải qua cảm giác cực kỳ thống khổ.
Nhìn thấy Thịnh Noãn, bước chân anh khựng lại một lúc, rồi anh bước đi, không ngoảnh đầu lại.
"Tôi có thể giúp cậu."
Thịnh Noãn trầm giọng mở lời.
Diệp Nam Vỹ dừng lại, quay đầu ngơ ngác nhìn cô.
Thịnh Noãn biết, anh bị nguyên chủ trêu chọc quá nhiều lần, anh từ chối và không tin tưởng cũng là chuyện bình thường.
Dừng một chút, cô nói tiếp: "Xin lỗi, tôi tới thăm người khác, không cẩn thận nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu với bác sĩ... nếu mà gặp khó khăn trong việc chi trả chi phí phẫu thuật của mẹ cậu, tôi có thể giúp đỡ."
Diệp Nam Vỹ lặng lẽ nhìn cô: "Cậu lại muốn làm gì?"
Anh nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng hai mắt đã đỏ hoe, Thịnh Noãn biết, nếu cô đem chuyện của mẹ anh ra trêu đùa, anh sẽ hận cô đến chết, khiến cô rơi vào kết cục bi thảm như nguyên chủ.
Cô mím môi nghiêm túc nói: "Xin cậu đừng hiểu lầm, trước đây chúng ta cũng có một số chuyện không vui vẻ, nhưng đó chỉ là những chuyện vặt vãnh, tôi sẽ không đem những chuyện liên quan tới sống chết ra để đùa...Với lại, tôi biết trước đây mình đã làm nhiều chuyện không tốt, nên bây giờ tôi muốn bù đắp lại."
Diệp Nam Vỹ rõ ràng không tin, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên?"
Thịnh Noãn nhìn anh: "Chỉ cần cậu đồng ý làm người yêu của tôi nửa năm, tôi có thể cho cậu mượn ba, bốn mươi vạn, không thành vấn đề.... Xin cậu yên tâm, tôi chỉ muốn xin lỗi và bù đắp, cậu không cần vội trả tiền, đợi sau này cậu có năng lực rồi trả lại cũng được."
Phía đối diện, Diệp Nam Vỹ đã hoàn toàn đóng băng ngay lập tức, nhưng ngay sau đó lại cau mày: "Cậu biết cậu bây giờ đang nói gì không?"
----------
Hết chương 21.