Xuyên Nhanh: Phản Diện Quá Sủng Quá Mê Người

Chương 19

Ngày thứ ba Thịnh Noãn bị Thịnh Miên chèn ép, Thịnh Miên xin nghỉ ở trường học để bắt đầu gia nhập đoàn làm phim.Ekip đều biết chuyện của hai người họ ở trường, bởi vậy, cho dù tất cả mọi người đều cảm thấy Thịnh Noãn phù hợp hơn, cũng không muốn dùng một người có thể có những thông tin tiêu cực.

Và đây, chính là mục đích thật sự của Thịnh Miên.

Hai ngày sau, bác sĩ Lauren đến Trung Quốc khảo sát, lúc chọn bệnh viện, vừa vặn chọn trúng bệnh viện trung tâm thành phố này.

Thịnh Noãn gửi tin nhắn nói về thời gian với Diệp Nam Vỹ, Diệp Nam Vỹ lập tức choáng váng.

Anh gần như đã quên mất chuyện này, căn bản không nghĩ tới, tuỳ tiện trên mạng quen biết một người bạn, một lời ngắn gọn thật sự có thể mời được chuyên gia tầm cỡ thế giới như bác sĩ Lauren đến Trung Quốc.

Anh đã nhận ra người banh trên mạng này khẳng định không phải người bình thường, nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể liên tục cảm ơn.

Thịnh Noãn cất điện thoại, sau đó từ dịch vụ chăm sóc khách hàng biết được, giá trị hắc hoá của Diệp Nam Vỹ đã xuống đến 60.

Cô đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng đúng vào lúc này, cô nhìn thấy phía sau có một nữ sinh đang dọc theo cầu thang chậm rãi đi lên phía trên tầng, đυ.ng phải cô, cơ thể cứng đờ.

Đây là khu thực nghiệm có tầng cao nhất trong trường, nới này đã là tầng chín rồi, lên trên nữa chính là sân thượng.

Nữ sinh đó lên sân thượng làm gì?

Thịnh Noãn do dự một lúc, nhưng ngay sau đó, cô lập tức sải bước vào lớp, đi đến trước mặt giáo viên thực nghiệm đang chuẩn bị dụng cụ, thấp giọng lo lắng nói: "Cô ơi, em thấy một bạn nữ vừa đi lên sân thượng... hình như có gì đó không đúng ..."

Giáo viên kia ngạc nhiên, hơi cau mày, nhưng ngay sau đó cũng quả quyết: "Cô đi xem xem."

Tình huống như này, thà là mắc sai lầm, cũng không quan tâm được nhiều như vậy....

Thịnh Noãn có chút không yên tâm, cùng giáo viên lên lầu giúp đỡ, nhưng vừa lên tới nơi, đã nhìn thấy nữ sinh kia đã đi đến mép mái sân thượng, biểu cảm của cô giáo ngay lập tức thay đổi.

"Bạn học, bạn học em làm gì vậy?"

Trong lúc nói chuyện, cô giáo run rẩy rút điện thoại di động gọi cho bảo vệ của nhà trường, sau khi cúp điện thoại lại gọi báo cảnh sát...

Nữ sinh kia nước mắt lưng tròng quay đầu lại, gương mặt tái nhợt, hai mắt rưng rưng...

Cô giáo đã rất hoảng sợ, liên tục lặp lại: "Em đừng kích động, có chuyện gì nói với cô, em đừng kích động...."

Nhưng cô vừa định tới gần, nữ sinh kia đột nhiên hét lên một tiếng, nữ giáo viên sợ hãi dừng lại.

"Họ không cho tôi một con đường sống, tôi không thể sống..."

"Tôi chỉ là, chỉ là làm sai một chuyện, tại sao lại không thể quay đầu..."

Nữ giáo viên sợ tới suýt bật khóc, phía sau có tiếng bước chân truyền đến.... là các học sinh nghe thấy tiếng đã đi theo.

Mà lúc này, Thịnh Noãn cũng từ dịch vụ chăm sóc khách hàng biết được, nữ sinh này rơi vào vay tiền trên mạng, nợ 10 vạn nhân dân tệ tiền lãi không thể trả được, sau đó bên cho vay trực tiếp đăng ảnh bán khoả thân của cô ấy lên nhóm của trường.

Mắt thấy nữ sinh kia lại đi đến sát lan can, Thịnh Noãn vội vàng lên tiếng: "Tôi có thể giúp cậu."

Cô gái hơi dừng lại một chút, quay đầu khóc nói: "Cậu không thể giúp tôi, 10 vạn.... tôi chỉ mượn 8 ngàn, là 8 ngàn, hiện tại lại biến thành 10 vạn, ba mẹ tôi còn chưa biết chuyện, họ cũng không có tiền, tôi không cách nào đối mặt với họ, tôi có lỗi với họ..."

Cô gái kia vốn đã sợ hãi trước khoản nợ Lợi Cổn Lợi, sau đó bị những người đo bắt gặp, những người xung quanh đã bàn tán xôn xao về bức ảnh vào buổi sáng, chỉ là Thịnh Noãn không biết.

Thấy nữ sinh kia đã ở trên hàng rào, Thịnh Noãn không thể quan tâm bất kì điều gì nữa, cô lớn tiếng hét lên: "Tôi sẽ trả tiền cho cậu, tôi thay cậu trả."

Nữ sinh kia cười một tiếng: "Cậu giả vờ như tôi không biết cậu vậy, cậu là bạch phú mỹ giả, cậu không có tiền, đừng lừa gạt tôi."

Thịnh Noãn có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra: "Không tin cậu cứ đọc số tài khoản, tôi chuyển tiền qua cho cậu.... thử một chút, thử một chút cậu cũng đâu mất gì, cậu thử nghĩ đến ba mẹ cậu sẽ ra sao nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, bọn họ sẽ không thể sống nổi."

Cô trấn an nữ sinh kia: "Chỉ là 10 vạn tệ, tôi có nhiều tiền, thật đấy, bây giờ tôi có thể chuyện qua cho cậu."

Lúc này, rất nhiều học sinh đã tới phía sau... những học sinh kia cũng đều rất sợ hãi, không ngừng khuyên giải nữ sinh kia, còn có nữ sinh khóc để thuyết phục cô ấy.

Nữ sinh kia rõ ràng cũng không thật sự muốn chết, chỉ là bị ép đến bước đường cùng quá sợ hãi, thấy Thịnh Noãn cầm điện thoại ra, do dự một lúc, cuối cùng đọc số tài khoản của mình.

Thịnh Noãn không chút do dự trực tiếp thao tác chuyển khoản.

Nữ sinh kia cầm điện thoại giật mình, chờ xem thông báo chuyển khoản, sau đó cô mở to mắt, vẻ mặt hoài nghi nhìn Thịnh Noãn.

Lại có thể thực sự có 10 vạn.

Thịnh Noãn cất điện thoại, cẩn thận từng li từng tí đi về phía cô gái, đưa tay ra nhẹ nhàng khuyên nhủ cô: "Được rồi, bây giờ không có chuyện gì, mau xuống đây đi, cậu đứng đó thật nguy hiểm."

Thấy vậy, cô giáo phía sau vội vàng đi theo: "Đúng vậy, mau xuống dưới đây."

Nữ sinh cắn môi nhìn Thịnh Noãn, dừng một chút rồi chậm rãi thu lại chân vừa mới bước ra khỏi hàng rào....

Nhưng vào lúc này, cô trượt chân, không báo trước ngã ra phía sau.

Hàng rào đã hư hỏng từ lâu, phát ra tiếng đinh tai nhức óc, trực tiếp nghiêng đi, cô gái hét lên một tiếng ngã xuống....

Trong nháy mắt này, Thịnh Noãn nhào lên, bắt lấy mắt cá chân của nữ sinh, chính mình bị kéo ngã bởi lực rơi khổng lồ và đập vào hàng rào, cánh tay ngay lập tức bị xước một mảng lớn.

Sau lưng xuất hiện vài tiếng hét, một vài học sinh vội vã chạy qua.

Nữ giáo viên đã đúng lúc ôm chân Thịnh Noãn, sợ cô cũng bị kéo xuống.

Cố Lan Phong chạy lên đầu tiên, anh cúi xuống và nắm lấy mắt cá chân còn lại của cô gái đang khóc giữa không trung, sau đó liền nhận ra, bên cạnh, cánh tay Thịnh Noãn đang nắm lấy cô gái, đã trầy xước và không ngừng chảy máu...

Cánh tay cô ấy đang run lên, ngửa người cô bị kéo ra ngoài....nhưng vẫn nghiến răng nắm lấy chân của cô gái, bởi vì dùng sức quá mạnh, các đốt ngón tay đều đã trắng bệch..

-------------

Hết chương 19.