Chinh Phục Nam Nhân Đã Có Vợ

Chương 59

Ai trong công ty cũng nhận ra một điều, dạo này tâm trạng của tổng giám đốc không ổn lắm

Dù bình thường thái độ của Hàn Mặc không tính là thân thiện, hòa đồng thì cũng không đến mức lạnh lùng như thế

Thậm chí nhiều người còn nơm nớp lo sợ công ty sắp phá sản, tổng giám đốc vì quá áp lực nên tâm trạng cũng không tốt

Vì thế họ càng ra sức làm việc, đi sớm về trễ, tăng ca liên tục, tóm lại là góp sức được tí nào hay tí đó

Hy vọng công ty nhanh chóng phát triển như xưa...

Không biết rằng, Thật ra công ty vẫn đang làm ăn rất tốt.

Việc tâm trạng Hàn Mặc không tốt liên qua đến việc khác

Chuyện bắt đầu từ lúc Điềm Điềm nộp đơn xin nghỉ việc

Lúc ấy hắn căm giận đến mức chỉ muốn cô cút đi càng xa càng tốt

Người phụ nữ dâʍ đãиɠ ấy, trong lúc ở bên hắn còn dám dụ dỗ thằng đàn ông khác

Được lắm, đi thì đi, Hàn Mặc cũng không nghĩ rằng mình sẽ nông cạn đến mức nhớ nhung người phụ nữ dâʍ đãиɠ ấy!

Vυ' to, huyệt đỏ hỏn đầy nước thì sao chứ, trên đời này thì thiếu gì hoa thơm cỏ lạ

Vậy mà bây giờ, hắn lại ngồi trong văn phòng thẩn thờ không biết đang nghĩ gì

Hàn Mặc không muốn thừa nhận, nhưng thật sự, hắn có chút nhớ đến người con gái kia

Nhưng người là do hắn đuổi, nếu chủ động tìm đến, chẳng phải sẽ mất mặt sao!

Bên ngoài cửa sổ, không khí trong lành mát mẻ, đối lập hoàn toàn với vẻ lạnh lẽo trong văn phòng...

_

Điềm Vân sau khi tỉnh dậy thấy ga trải giường còn có chút ẩm ướt

Khuôn mặt ửng đỏ, quay sang đánh nhẹ bả vai Ứng Thời

“Hôm qua anh đâm mạnh quá, làm em... chảy nước quá trời”

Cô ta không hề biết rằng, sau khi mình ngủ, chồng cô đã dùng dươиɠ ѵậŧ thô to, trên chính cái giường này mà thao huyệt em dâu

Nước trên giường cũng là nước dâʍ ŧᏂủy̠ của Điềm Điềm phun lúc cao trào...

Ứng Thời nghĩ đến một màn kí©ɧ ŧìиɧ hôm qua, cổ họng có chút khô khốc, hắn hắng giọng, ôm Điềm Vân vào lòng trêu chọc

“Đó là do em quá da^ʍ chứ không phải do anh đâu, vợ à”

Hai người lời qua tiếng lại, ôm ấp nhau mãi, đến khi bước ra khỏi phòng ngủ, trên môi vẫn giữ nụ cười

Điềm Điềm thấy hết, đôi mắt căm tức nhìn về phía người đàn ông

Ứng Thời đang nói chuyện say mê với Điềm Vân nên hắn cũng chẳng nhận ra

Lúc ngồi vào bàn ăn, Điềm Vân như vô tình mà nói với cô

“Hôm qua,mhh, anh chị có chút to tiếng, không làm phiền đến giấc ngủ của em chứ?”

Lời nói có vẻ quan tâm, nhưng chứa đầy gai nhọn

Điềm Điềm nhếch môi chế giễu, chồng chị chơi huyệt tôi, bây giờ huyệt còn sưng đỏ đây này, ra vẻ cái gì chứ

“Em ngủ say nên cũng không nghe thấy gì hết”- ánh mắt cơ hàm ý nhìn lướt đến ánh mắt người đối diện

“Vậy chị cũng yên tâm rồi, chỉ sợ quá ồn khiến em không ngủ được”

Chủ đề nhạy cảm, Ứng Thời vuốt nhẹ đầu Điềm Vân đánh lảng sang chủ đề khác

Chướng mắt kinh khủng! Điềm Điềm cảm giác mình như người dư thừa vậy

Liền ăn qua loa rồi đứng dậy –“ Em đi làm đây, muộn giờ rồi”

Điềm Vân ra vẻ quan tâm “Để anh rể lái xe chở em nha”

"Không cần đâu, em đi xe buýt tiện hơn”- Nói rồi như làn gío, nhanh chíng rời đi

Tiếng cửa va đập bên ngoài, cô đã đi rồi

Điềm Vân nhún nhẹ vai làm như vô tình nói "Tính tình con bé này thật sự không tốt lắm, ngày xưa cũng chẳng ai thèm chơi với nó, hzz”

Không hề nhớ rằng, việc Điềm Điềm không có ai chơi cùng, tất cả nhờ phước cô ta

Ứng Thời tiếp tục giữ im lặng, không nói gì hết

-

Từ sau việc ở văn phòng, Điềm Điềm không dám nhìn thẳng mặt Cao Dương

Cả một tiết, đa phần cô sẽ cúi đầu xuống, hoặc lúc nhìn lên, sẽ tập trung hết sức nhìn bảng. Nói chung, một tiết này, Điềm Điềm không hề ngủ

Mà Cao Dương cũng thế, hắn cũng chỉ tập trung giảng bài, không liếc mắt đến Điềm Điềm dù chỉ một giây

Vân Ni nhận ra điều đó, không khỏi trố mắt thán phục "Người chị em à, mày thay đổi thật rồi”

Đường Mộc có chút tò mò, không nhịn được hỏi “Có phải hôm ở văn phòng, mày được thầy Cao khai sáng tâm trí nên giác ngộ không? Bắt đầu yêu triết học rồi đúng không?”

Điềm Điềm liếc mắt khinh bỉ "Nhìn lộn rồi, người chị em à, chẳng qua sáng nay nốc 2 cốc cà phê đen nên muốn ngủ cũng không ngủ được thôi”

Hên là hôm nay hết tiết xong, Cao Dương liền rời đi chứ không gọi cô như mọi lần

Điềm Điềm thở phào một hơi nhẹ nhõm

Cô còn chưa chấp nhận được bản thân mình có chút thèm thuồng thầy giáo

Thâmn chí chiều hôm ấy ở văn phòng, lúc cọ sát với thân thể rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông, còn không nhịn được chảy dâʍ ŧᏂủy̠, tràn ra cả qυầи ɭóŧ

Dù sao trước mắt, tốt nhất là nên hạn chế tiếp xúc với Cao Dương

Nếu không, Điềm Điềm sợ mình lại không nhịn được mất

_

Buổi trưa lúc đang ngồi ăn cơm ở căn tin, Điềm Điềm nhận được một tin nhắn

Người gửi là một chị làm chung công ty với cô, hai người nói chung khá thân thiết với nhau, còn từng nói xấu Hàn đầu chó mấy lần

Hạt đậu nhỏ "Alo, alo, Tiểu Điềm Điềm, có ở đó không? Đang làm gì vậy”

Tiểu Điềm Điềm “Hả, em đây, đang ăn cơm trưa nè, có gì không?”

Hạt đậu nhỏ “Em để quên đồ đạc trên bàn, không biết có món gì quan trọng không , nên chị đã gom lại một góc, rảnh thì đến công ty lấy”

Tiểu Điềm Điềm “~Meo, cảm ơn chị, dạo này em bận quá, chắc cuối tuần em mới qua lấy được, chị giữ tạm giúp em nhé”

Điềm Điềm băn khoăn một lúc rồi mới nhắn tiếp

Tiểu Điềm Điềm “Công ty dạo này thế nào chị? Hàn đầu chó có thay đổi gì không?”

Hạt đậu nhỏ “Một lời khó nói, Hàn tổng dạo này đáng thương lắm, công ty sắp phá sản, hắn vì quá áp lực mà khuôn mặti lúc nào cũng phủ mây đen, hở một chút lại đòi trừ lương bọn chị, hzz”

Ha, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, vẫn hách dịch như cũ

Nhưng mà nghe đến đoạn công ty sắp phá sản, Điềm Điềm lại có chút khó tin!

Hàn Mặc đang ngồi làm việc thì hắt xì liên tục, hắn có chút bất đắc dĩ nghĩ, chắc do bản thân làm việc quá sức, đành tạm thời nhắm mắt nghỉ ngơi...

_

Vì là lớp trưởng nên Điềm Điềm có nhiệm vụ, mỗi khi lớp có bài tập, cô sẽ đem bài tập của mọi người thu lại rồi nộp về phòng của Cao Dương

Hôm nay cũng vậy

Lúc Điềm Điềm vác trên tay một sấp giấy, lết đi từng bước mang đến nộp thì có một chuyện xui xẻo xảy ra

Trên hành lang có một vũng nước nhỏ, không biết là của ai làm đổ

Rất trùng hợp là hôm nay Điềm Điềm không đi gìay, mà mang dép...

Vậy nên đế dép vốn đã rất trơn, lần này giẫm phải vũng nước lại càng trơn trượt

Điềm Điềm xui xẻo lại mải nhìn đường, không ngó nghiêng cẩn thận, cứ thế một đường mà hai chân chệnh choạng, cơ thể chúi xuống ngã sấp mặt, mông đập cái bốp xuống nền đất, một sấp giấy theo đó cũng bay lả tả

“...”

Điều tội tệ nhất là cảnh tượng mất mặt này, có người chứng kiến không sót một giây

“...” Mẹ kiếp!!

Ánh mắt thâm trầm của Cao Dương nhìn xuống dáng vẻ của cô gái

Vô cùng đáng thương!

Vì ngã mà làn váy tốc hẳn lên trên đùi, hai chân dạng ra lộ cả mép viền qυầи ɭóŧ, cặp mông ê ẩm sưng đau, cô khó khăn nghiêng người để tránh đυ.ng vào chỗ bị thương

Đôi mắt to tròn ướt dầm ướt dề như một con mèo đang meo meo làm nũng với chủ nhân của nó

Vô cùng mong đợi được chủ nhân ôm vào lòng dỗ dành yêu thương...

*Bấm theo dõi truyện để đọc được chương mới nhất nha mn!

À mà thấy truyện hay thì đề cử truyện giúp tui nha, xie xie~~