Chương 55
Điềm Vân nhìn xung quanh nhà không thấy Điềm Điềm đâu, mọi lần là giờ này này con bé nó phải ở nhà rồi chứ nhỉ
“Chồng ơi , Điềm Điềm nó chưa về hả?”
Điềm Điềm ở bên trong nhà tắm nghe thấy tên mình thì cả người rạo rực, nổi lên ý xấu muốn trêu chọc người kia
Cô thở hổn hển bên tai Ứng Thời, giọng nói dụ hoặc “mhh~~ anh rể, em còn nứиɠ quá, lỗ nhỏ vẫn còn ngứa lắm, phải làm sao bây giờ”
Đôi mắt hắn tối đen, một tay phủ lên cặρ √υ', nhéo thật mạnh hai đầu nụ hoa hồng tươi, một tay chọc vào hang động bên dưới
Móc ngoáy tϊиɧ ɖϊ©h͙ với nước da^ʍ còn tồn động bên trong ra hết bên ngoài
“Lỗ nhỏ ăn một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ như thế còn chưa sướиɠ, hử?”
ĐIềm Vân không nghe thấy câu trả lời, đôi môi bĩu ra, gõ cửa
"Nè, em hỏi anh đó, sao anh không trả lời?”
Phiền thật, chồng chị đang chơi vυ' tôi đây nè!
"Ừm, em ấy chưa về” - giọng vô cùng bình tĩnh
Điềm Vân ồ 1 tiếng, không quan tâm nữa
Đứng lâu cũng mỏi chân, cô ta liền ra phòng khách ngồi
Bàn tay thô to của người đàn ông rời cặp bánh màn thầu, xoa vuốt côn ŧᏂịŧ lên xuống một lúc
Đến khi côn ŧᏂịŧ đã đủ cứng ngắc, hắn ra lệnh đầy thô tục “ Banh rộng lỗ nhỏ ra rồi cho ăn côn ŧᏂịŧ, không thì nhịn đi”
Thật đáng ghét mà! Điềm Điềm một chân gác lên tường, hai bên tay vạch rộng lỗ da^ʍ, ánh mắt lẳиɠ ɭơ mời gọi
Không chần chừ một giây, côn ŧᏂịŧ như một mũi tên, lao thoăn thoắt vào mục tiêu, cắm thật mạnh theo từng tiết tấu
Cứ chọc vào lại rút ra , khi thì nông khi thì nhét trọn cả một cây vào trong, mỗi lần rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng theo đó mà phun ra ngoài
Tiếng bọp bẹp của trứng dái đập vào mu huyệt, âm thanh róc rách của nước da^ʍ vang vô cùng to.
Điềm Vân đang xem ti vi ở bên ngoài cũng nghe thấy, cô ta khẽ lầm bầm, tiếng gì nghe lạ nhỉ?
Lúc định đứng lên xem âm thanh đó phát ra từ đâu thì ánh mắt chợt dừng đến một điểm
Là một vũng nước nhỏ ở trên sàn
Nhìn kĩ lại mới biết là không phải nước. Có hơi đặc sệt
Cô ta không kìm được hít một hơi ngửi ngửi, mùi có hơi là lạ, không khỏi cảm thán “Nước gì mà thơm thế nhỉ?”
**
Không biết bằng cách nào mà Điềm Điềm bước ra được nhà tắm, lúc mở mắt thì đã nằm trên giường
Bên dưới huyệt da^ʍ sưng đỏ, tê dại cả một vùng. Hai bên vυ' trắng trẻo cũng phủ đầy dấu răng của Ứng Thời
Đúng là không nên trêu chọc đàn ông mà!!
Nhóm 3 chị em siêu nhân đang hoạt động
Siêu nhân xanh “ Thông báo tụi mày tin buồn”
Siêu nhân hồng “ Không rảnh”
Siêu nhân đỏ “ Tao không muốn nghe”
Siêu nhân xanh ” Không nghe cũng phải nghe,chuyện là thầy Cao dạy triết cho lớp mình á, thầy ấy có vợ rồi, huhuhu”
Siêu nhân hồng “ Mấy người đẹp trai dạo này thường lấy vợ sớm nhỉ, tiếc thật ấy”
Siêu nhân xanh “ Tiếp xúc vói thầy rồi, mày thấy ổng thế nào?”
Điềm Điềm nghĩ lại cảnh tượng ở văn phòng
Đẹp trai, chân dài , mông căng, sống mũi rất cao
Tính tình điềm đạm, khéo léo, không nói mấy lời chọc ngoáy người ta như Hàn đầu chó
Trông thì dễ nói chuyên nhưng lại có chút xa cách, cảm giác tính cách lúc ở trên lớp với lúc ở văn phòng có phần khác biệt... Khác chỗ nào thì không nói được
Có vẻ là dạng người không ham mê sắc, tình, rất thanh tao, cấm dục
Lúc Cao Dương chạm vào vυ' cô, hắn vô cùng bình tĩnh, liếc mắt một cái nói xin lỗi rồi lại tiếp tục công việc, không một chút lung lay
Thậm chí lúc hắn đỡ eo Điềm Điềm, cả người cô ửng hồng vì ngượng, còn Cao Dương thì vẫn trăm năm như một, giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh
Siêu nhân đỏ “ Ừm, cũng được, không quá tệ như tao nghĩ”
Chỉ là cô vẫn ghim hắn vì đã đày đọa cô với cái chức vị lớp trưởng này, vô cùng mệt mỏi, hzz
Siêu nhân xanh “ cũng được là sao, nói rõ ràng”
Siêu nhân đỏ “Con nít con nôi, đừng nhiều chuyện, đi uống sữa rồi ngủ sớmn đi cho cao”
Siêu nhân xanh “...” Mày cao hơn tao có 2cm thôi đấy, bớt kiêu ngạo đi!!
**
Vì là lớp trưởng nên mỗi lần đến tiết, Điềm Điềm phải có mặt sớm để điểm danh
Thiếu 2 người
Ha, hai đứa này chắc quá sợ hãi nên đã trốn tiết rồi đây!
Vừa điểm danh xong thì Cao Dương bước vào lớp, vẫn sơ mi trắng, cổ áo mở nút đầu, hé ra một chút xương quai xanh nam tính, vừa phóng khoáng lại vừa hoang dại
Ánh mắt hắn lướt 1 vòng quanh lớp, dừng chỗ Điềm Điềm
"Bạn lớp trưởng phát tại liệu cho lớp chưa?”
Điềm Điềm gật đầu “ Dạ rồi thầy”
Hắn nhếch môi đáp lại rồi bắt đầu tiêt dạy
Điềm Điềm không dám ngủ nữa, hai mắt mở to nghe giảng
10 phút đầu, vô cùng chăm chú
10 phút nữa, đôi mắt đã hơi híp lại
“ Mày thấy tao nhắm mắt thì tát vào mặt tao nhá”
Vân Ni vô cùng sẵn lòng “ Yên tâm tao sẽ tát mày đến lúc tỉnh thì thôi”
10 phút tiếp theo, đầu gục cái bốp xuống bàn, ngủ lúc nào không biết
Vân Ni thấy người bên cạnh đã gục thì vô cùng hào hứng, định vận dụng hết nội công thâm lực để thực hiện nhiệm vụ thì giọng nói của người đàn ông bên cạnh vang lên
“Ồ, bạn lớp trưởng của chúng ta lại đang nghiên cứu sách giáo khoa tiếp à?”
Điềm Điềm chỉ mới thϊếp, nghe đến hai từ lớp trưởng thì nhanh chóng bật thẳng dậy, nhanh miệng trả lời
"Dạ, đúng rồi thầy , em đang xem _”
Cao Dương cắt ngang "Lau nước miếng đi, lớp trưởng”
Một trận cười vang ầm lên giữa lớp
Trong đó có cả Vân Ni với Đường Mộc, cười to nhất đám
Điềm Điềm xấu hổ đến không còn chỗ nào chui, cúi gầm mặt cả tiết
Lúc cuối tiết, Cao Dương còn dặn dò xíu rảnh vô văn phòng gặp hắn
Huhu, Cô còn mặt mũi đâu mà gặp nữa trời
Vân Ni với Đường Mộc quay sang an ủi
“ Không có gì phải mất mặt, chỉ là chảy nước miếng thôi mà”
“Đúng vậy, mai mọi người trong lớp sẽ quên thôi”
Điềm Điềm liếc mắt sang hai người
"Cảm ơn hai đứa mày, nhưng khi nãy tao nhớ không nhầm thì tụi mày cười to nhất lớp đấy “
Vân Ni “Haha , có hả”
Đường Mộc đã sớm chuồn đi
**
Điềm Điềm ỉu xìu “ Em chào thầy”
Cao Dương bỏ li nước xuống , gật đầu rồi nói “ Ra đây soạn tài liệu giúp tôi”
Cô tưởng sẽ bị dạy dỗ, liền đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu, hóa ra chỉ là soạn tài liệu
Hắn đưa cô 5 trang giấy A4
"Mỗi đoạn sẽ cần từ hai đến ba hình ảnh minh họa, em lựa giúp tôi, xong lưu riêng ra 1 file"
Nói xong hắn đưa cô cái máy tính bảng
Rồi quay lại chăm chú nghiên cứu cái gì đó
Điềm Điềm bắt đầu công việc. Làm được một múc thì ghé sát người kia hỏi
"Thầy Cao, hình này ổn không?"
Hương thơm thoang thoảng của thiếu nữ đập vào mũi, hắn hơi nghiêng người
"Chưa bao quát được nội dung lắm"
Cái đầu người kia nghe xong hơi gục xuống thất vọng, Cao Dương lại không kiềm được nhếch môi cười khẽ
Bên bàn Cao Dương có tiếng chuông điện thoại, hắn liền ra ngoài nghe
Một lúc sau quay trở lại, vừa vào phòng thì thấy bóng cô gái nhỏ đang hơi cúi người xuống, như tìm cái gì đó
Chiếc váy cô mặc không phải quá ngắn, dài đến gần đầu gối, nhưng vì cúi người quá thấp mà thấy mép qυầи ɭóŧ
Là loại ren đen!!
Chúc mọi ng đọc truyện vui vẻ, thấy truyện hay và thú vị thì đề cử truyện cho tui nhaaaa, iu nhắm