(hắn không muốn chìm sâu vào mối quan hệ ấy, hắn biết rõ, chỉ cần rơi xuống, hắn sẽ rớt xuôngd mà khó thoát được ra)
Tiếng gõ cửa làm Hàn Mặc tỉnh táo sau cơn động dục, hắn lấy lại hơi thở rồi nói vọng ra bên ngoài
“Có gì không em?”
Tô Thư “ Anh đang làm gì trong đó vậy?”
“Khi nãy ăn xong có chút đau bụng”
Tô Thư không dừng lại “Điềm Điềm, cô ấy đâu rồi anh?”
Tôi đang trong này nè, chồng chị đang sờ vυ' tôi đây!
Điềm Điềm cảm thấy thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vợ hắn đứng bên ngoài còn hắn thì điên cuồng nhào nặn cặρ √υ' dâʍ đãиɠ của cô.
Không nhịn được bèn thở hổn hển bên lỗ tai hắn “umh , sờ em tiếp đi, em nứиɠ quá rồi”
Hắn trợn mắt nhìn cô, không làm ra động tác gì nữa, giọng nói thì vẫn thong thả
“Cô ấy có việc phải về sớm, em không cần quan tâm”
Tô Thư thấy giọng hắn lạnh lùng khi nhắc đến Điềm Điềm thì không khỏi buông lỏng cảnh giác, giọng nói cũng dịu dàng lả lướt
“ Ừm, vậy em có việc lên công ty một lúc, tối về .… chơi em nha chồng”
“ Còn nữa, em yêu anh, moah”
Không nghe thấy tiếng trả lời, nghĩ hắn ngại nên cô cũng không quan tâm, cầm theo chìa khoá mà lái xe đến công ty.
3 chữ anh yêu em dịu dàng như một cây búa đập mạnh vào trái tim hắn.
Có một khoảng thời gian lúc còn quen nhau, khi ấy hắn vẫn là sinh viên nghèo, hai bàn tay trắng. Tô Thư thì lại là tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Hắn đã vô cùng mặc cảm về thân phận, âm thầm đề nghị chia tay vì nghĩ mình không xứng đáng, còn nhớ ngày ấy, cô đã ôm chầm lấy hắn mà hứa hẹn
“Hàn Mặc, anh là người em yêu nhất, mãi mãi và sau này”
“Hàn Mặc, em yêu anh”
Câu nói cảm động ấy là động lực để hắn có thêm sức mạnh, vượt qua những ngày tháng tăm tối nhất trong cuộc đời.
Trong ngày lễ đính hôn , hắn còn từng thề nguyện sẽ suốt đời yêu thương cô, chăm sóc, bảo vệ cô. Dù cho thứ tình cảm ấy không còn là yêu sâu sắc nữa nhưng vẫn còn tình nghĩa vợ chồng bao năm qua.
Vậy mà giờ đây , hắn lại ở ngay sau lưng vợ để thư kí của mình sờ mó gậy thịt.
Hắn không hề ngăn cản, còn dâʍ đãиɠ say mê vuốt ve cặρ √υ' của cô ta, còn mơ tưởng nhớ nhung cơ thể cô ta....
Hàn Mặc đứng lặng người, khuôn mặt dâng lên nỗi dằn vặt sâu sắc
“Cút về đi”
“Cô , cút về ngay cho tôi”
Điềm Điềm hơi sững sờ, mẹ nó tên này bệnh thần kinh à, khi nãy không phải sung mãn lắm hay sao ,giờ lại đòi cô cút, cút *** nhà anh.
Hừ, cô cũng có lòng tự trọng đấy nhé, dù không nhiều, nhưng cmn lần đầu tiên nếm trải dư vị bị từ chối, cô nuốt không trôi.
Điềm Điềm nhanh chóng kéo váy lên , lạnh lùng quay đi.
Đợi tiếng xe Tô Thư rời đi, cô cũng liền nhanh chóng ra về.
“Qquân Quân ơi, cô về nhé, tạm biệt con”
Quân Quân “ Con chào cô khi nào cô rảnh sang chơi với con nha”
Thấy Điềm Điềm lạnh lùng không nói tiếng nào với mình, Hàn Mặc có chút khó chịu
Nhưng dù sao, hắn không muốn chìm sâu vào mối quan hệ ấy.
Hắn biết rõ, chỉ cần rơi xuống, hắn sẽ chìm đắm mà khó thoát được ra, sẽ tan xương nát thịt....
**
Điềm Điềm về đến nhà thì nhận được cuộc điện thoại của Điềm Vân
“ Alo, dạo này em khoẻ không? công việc sao rồi”
Cô không muốn nhắc nhiều đến công việc nên cũng chỉ trả lời qua loa
“À quên báo cho em tin vui , em sắp được làm cô rồi nha”
Cô hơi có chút bất ngờ “ Ghê, anh rể sung mãn thật, được mấy tháng rồi “
Cả hai lấy nhau còn chưa đến một năm, không ngờ đã có tin vui
“Hết tuần này là tròn hai tháng”
Điềm Vân chợt nhớ ra “ Tối nay rảnh không , rảnh thì em với Ứng Thời ra trung tâm thương mại lựa cho chị vài bộ đồ bé gái đi, chị chân đau không tiện đi lại , anh em thì mắt thẩm mĩ kém lắm”
Cô đang phiền muộn trong lòng , lúc đầu định từ chối, nhưng nghĩ lại.
Dù sao Ứng Thời cũng đã từng móc nối quan hệ xin cho cô chức thư kí này, là cô nợ ân tình hắn , cũng liền gật gù đồng ý
Nhà cô có 3 anh chị em , anh lớn thì đang ra Đức làm việc , Điềm Vân là chị giữa, cô ta tuy không xinh đẹp như Điềm Điềm , dáng người cũng gầy gò ốm yếu nhưng được cái lại khéo ăn khéo nói.
Điềm Vân làm kế toán cho một công ty, Ứng Thời khi đó là trưởng phòng nhân sự, hai người làm chung một văn phòng, hay va chạm rồi cũng có tình ý với nhau, yêu nhau 2 năm thì làm đám cướii
Ứng Thời tính tình hiền lành , ngay thẳng, chỉ là hơi ít nói. Hắn đeo một cặp kính trắng, lúc nào cũng trông nghiêm túc, áo sơ mi thì cài đến tận trên cổ, có chút bảo thủ
Bộ dáng hắn nói thẳng là không thua kém Hàn Mặc chút nào, cằm vuông cương nghị , mắt phượng hai mí,dáng môi cũng hài hoà mỗi tội làn da trắng trẻo, không ngăm ngăm như tên kia.
Nói chung là bộ dạng trai ngoan điển hình, nên Điềm Vân rất có lòng tin ở hắn , vợ chồng cũng coi như yêu thương nhau hoà thuận
Nhưng không hiểu sao mỗi lần cô nói chuyện với hắn, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, cảm giác con người hắn như ẩn giấu một thứ gì đó rất nguy hiểm vậy...
Hắn lái chiếc Bugatti đen ở dưới lầu chờ cô
“Hello anh rể, anh đợi em lâu chưa? “
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười “ Không lâu, mới đến thôi”
“Có gì xíu giúp anh lựa đồ nha, mắt anh không khéo như phụ nữ các em đâu”
“Được rồi, không lo, có em mà”
Chiếc xe vυ't đi trong làn gió.