Chinh Phục Nam Nhân Đã Có Vợ

Chương 5

(Ghé mặt vào đũng quần người đàn ông, lưỡi thè ra thèm thuồng côn ŧᏂịŧ)

"Cô chuẩn bị đồ đi, tối nay 6h bên chỗ Mặc tổng sẽ có một buổi tiệc từ thiện, cô đi với tôi”.

Hắn vừa xem tài liệu vừa thản nhiên cất lời. Ây yo, cơ hội này quả đúng là ngàn năm có một mà, cô phải tranh thủ mới được.

Tầm 4h chiều, Điềm Điềm tranh thủ dạo quanh một vòng trung tâm thương mại , cuối cùng cũng lựa được một cái váy như ý.

Váy màu trắng, chân váy xẻ tà, là loại không cổ, quai váy kéo xuống hai bên vai

Phần ngực cắt xẻ mạnh bạo, cặρ √υ' trắng trẻo mơ hồ lấp ló dưới lớp vải.

Vì không có nhiều thời gian nên cô cũng không tạo kiểu tóc quá cầu kì.

Chỉ hơi uốn cúp nhẹ ở đuôi rồi buông xõa qua 2 bên, đánh một ít má hồng, tô ít son bóng coi như xong

Cứ thế thong thả đến công ty.

Cô hơi mỉm cười, giọng nói trong trẻo ”Hàn tổng tôi đến rồi!”

Khi thấy cô đến, Hàn Mặc khẽ ngẩn người, người con gái xinh đẹp với làn da trắng nõn nà, chiếc mũi cao thon tinh tế, cặp môi hồng hào, đầy đặn khẽ vểnh nhẹ ở khóe môi

Nhìn xuống nữa là đôi vυ' trắng trẻo, căng phồng e ấp dưới lớp váy.

Không dừng lại quá lâu, hắn thản nhiên rời mắt, chỉ là cảm thấy không khí trong phòng có hơi nóng thì phải??

“Được rồi đi thôi”

Ngồi ở ghế lái là Lục Quân, tài xế riêng của hắn. Hàn Mặc ngồi ở ghế sau cạnh cô.

Ở khoảng cách này, chỉ cần hít nhẹ một hơi, mùi thơm ngọt ngào của người con gái lại dâng lên.

Hương thơm thoang thoảng, nồng nàn có phần tương tự mùi hương hắn từng ngửi ở qυầи ɭóŧ và cái gối hôm nọ

Hòa một chút là hương hoa nhài thanh khiết ở mái tóc cô.

Yết hầu lên xuống, hai con mắt đen lại hơi sẫm lại.

Hắn chợt nhớ đến vợ hắn, nhớ đến lúc làʍ t̠ìиɦ với Tô Thư

Mùi nước hoa của cô lúc nào cũng nồng nặc. Hàn Mặc đã nhiều lần nói với vợ, hắn không thích mùi hương ấy.

Khi ấy cô nàng trở nên cáu kỉnh giạn dỗi hắn mãi, nói là vì công việc mới phải dùng đến, còn nói hắn không biết lí lẽ, vô lí...

Hàn Mặc thở dài, nhẫn nhịn rồi cũng không đề cập đến chuyện đó nữa.

**

Cả hai cùng ngồi vô bàn tiệc, chưa đến hai phút sau, Mặc Cảnh Yên- chủ nhân bữa tiêc vội ra chu đáo tiếp đón

"Hàn tổng có mặt là vinh dự của lão già này”

“Mặc tổng khách khí quá” -Hàn Mặc cũng nhẹ nhàng cười đáp lại

"Cô gái bên Hàn tổng này là..??”

“Quên chưa giới thiệu với Mặc tổng, đây là thư kí mới của tôi, tên Điềm Điềm”

Ánh mắt Mạc Cảnh Yên chứa thâm ý, khẽ mỉm cười “Ồ, vinh hạnh gặp cô, thư kí Điềm”.

Hàn Mặc hơi ghé sát vào lỗ tai cô, nhỏ giọng giới thiệu lại , hơi thở người đàn ông quyến rũ, nam tính, lỗ tai Điềm Điềm bỗng nổi lên 1 tầng da gà.

Cô cũng mỉm cười đáp lại ” Mặc tổng, là vinh dự của tôi mới đúng”.

Trò chuyện một lúc là đến màn chuốc rượu.

"Hàn tổng tôi kính ngài một ly”. Người đang nói là Vu Đồ- giám đốc thị trường bên Hoa Kiều.

"Hàn tổng tuổi trẻ tài cao, sát phạt mạnh mẽ làm Lục mỗ trong lòng nể phục, mãi mới có cơ hội gặp mặt cũng xin kính ngài một ly”.

Hàn Mặc hơi nhíu mày, do dự một lúc mới lên tiếng “Xin lỗi các vị vợ tôi nay phải đi công tác, xíu phải về chăm sóc đứa nhỏ, không tiện rượu chè, mong các vị thông cảm"

Mọi người nhao nhao lên hâm mộ "Vợ Hàn tổng đúng là có phúc, có một người chồng tuyệt vời như vậy”

Hắn nhẹ nhàng mỉm cười cất lời “Là phúc của tôi mới đúng”

Điềm Điềm quả thật cũng ngưỡng mộ Tô Thư , khi cô ta có được một cây côn ŧᏂịŧ thô to, muốn chơi là chơi, đâu như cô, mỗi lần nứиɠ lại phải dùng đến dưa leo.

Nhưng mà xin lỗi Tô Thư, nhanh thôi cây côn ŧᏂịŧ chồng cô sẽ sớm nằm trong huyệt nhỏ này của tôi.

Khi ấy lỗ nhỏ chắc chắn sẽ thay cô chăm sóc phục vụ chu đáo....

Mạc Cảnh Yên đang im lặng, bất ngờ lên tiếng:

“Hàn tổng không uống được cũng không sao”- Ánh mắt hắn chuyển đến Điềm Điềm

“Thư kí Điềm, nể mặt chúng tôi mà làm vài ly chứ”

Đôi mắt mọi người dời đến chỗ cô, xen lẫn trong ấy vừa là tia tán thưởng, ngưỡng mộ, cũng có chút thèm thuồng, da thịt người con gái mềm mại, cặp mặt ngây thơ có hồn, chân dài eo thon ngực lại lớn, có ai không mê chứ!!

Hàn Mặc cũng không phản ứng gì, chỉ khẽ liếc mắt qua, mặc cô tự sinh tự diệt.

Cô nở nụ cười tươi rói, hahaha cơ hội đây rồi, quay qua duyên dáng đáp lời Mạc Cảnh Yên.

“Mặc tổng đã mời, tôi sao dám từ chối”

Nói rồi cả 2 chạm ly, hắn hỏi cô đáp. Người con gái vốn xinh đẹp, khi uống rựơu, men say nồng nàn lại phủ lên một tầng lả lời, cám dỗ không nói thành lời...