Một bàn ăn thịnh soạn với các món ăn toàn bộ đều là hải sản, nhìn thấy thế cô cũng chỉ câm nín mà bất lực đến mức không biết rằng cô ta còn có thể làm những chuyện gì quái ác hơn cái này không. Từ nhỏ việc cô bị dị ứng với hải sản là ai cũng biết, rằng có lần cô đã ăn thử cua và sau đấy việc gì đến cũng sẽ đến. Cô bất đầu nổi mẩn đỏ trên tay và chân, người thì cứ thấy buồn nôn nên đã phải gấp rút qua bệnh viện. Nhưng thật sự ông ta không biết việc cô bị dị ứng và để cho Băng Băng làm điều này thì cũng chẳng mấy thất vọng, vì cô cũng chả đặt niềm tin gì vào cái gia đình này. Kể cả khi cô có nhập viện vì ốm thì chắc cũng chả ai biết huống chi là việc cô bị dị ứng từ bé mà ông ta cũng chả hay.
Khi ngồi xuống cô cũng chẳng biết có món nào cô còn có thể ăn hay không, thì bỗng Băng Băng cất lời:
“ Chúc mọi người ăn ngon miệng ạ.”
“ Mà chị Bình ơi, chị ăn nhiều vào nha cái này đều do em chuẩn bị cho chị đó.”
Nghe vậy cô cũng chẳng biết nói lời nào mà chỉ có thể ngồi ăn một tí rau trên dĩa, thấy lạ bỗng ông ấy cũng hỏi:
“ Con tính không ăn gì sao?”
“ À, nay con…”
“ Em ấy bị dị ứng hải sản.” – Bỗng hai người kia cất tiếng.
Vừa nghe xong ai cũng bất đầu trở nên im lặng, cô cũng khá bất ngờ vì hai người đấy tự dưng nói hộ cho cô. Nghe xong hai lời đấy bỗng ông ấy cũng bất đầu dừng lại việc ăn uống mà hỏi:
“ Là thật sao?”
“ Đúng vậy ạ, con bị dị ứng hải sản.”
“…”
“Em, em thật sự xin lỗi.”
“ Việc này là do em không biết chị bị dị ứng.”
“Không sao đâu, mọi người cứ ăn đi con sẽ lên phòng trước vì con cũng đã ăn trước rồi nên không đói.” – Thủy Bình nói xong thì cũng rời đi.
“ Chán thế, cháu cũng no rồi nên mọi người ăn đi. Cháu lên phòng luôn đây.”
Hải Sư và Thủy Bình rời đi thì cũng khiến cho Nam Dương cũng rời đi nhanh chóng vì lý do hoàn thành công việc. Làm cho hai người kia bông trở nên im lặng gượng gạp một cách kỳ lạ. Sau đó ông ấy thở dài một tiếng rồi nói:
“ Tụi nhỏ đúng thật là chẳng có tí phép tắt gì cả.”
“ Băng Băng, lý do gì con lại làm nguyên một bàn hải sản để chào mừng chị con về.”
“ Trong khi ta thấy con cũng chẳng mấy khi ăn hải sản?”
“ À, dạ…”
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
2 Tiếng Trước
Khi không thể câu kéo Hải Sư đi dạo thì cô cũng đành nghiến răng nghiến lợi đi tới nhà bếp. Khi đang đi đến nhà bếp bỗng một suy nghĩ thoáng qua:
* Tại sao chỉ vì chị ta về mà phải làm một bữa thịnh soạn như thế.*
* Mà Giờ làm món gì cho chị ta giờ?”
“ À đúng rồi!!”
* Vậy làm mấy món chị ta dị ứng hoặc không thích ăn là được rồi.”
Suy nghĩ xong cô ta liền nhỏe miện cười rồi chạy nhanh tới nhà bếp ở đây, việc cô ta bị dị ứng ở đây cũng ít người biết đến chắc là do nó không thể truyền tin sang bên đây. Nên việc này có thể thành công nếu bếp trưởng không có mặt trong hôm nay.
Vì bếp trưởng tại đây rất rành việc trong gia đình bất cứ ai bị dị ứng thứ dì, nguyên liệu nào,… Ông ta đều rất hiểu rõ. Nên việc ông ta biết được việc Thủy Bình bị dị ứng là việc không thể tránh, nên nếu cô kêu người làm một món nào đó liên quan trong đấy có thành phần khiến người khác bị dị ứng thì ông ta sẽ liền kêu người phụ bếp hỏi xem vì lí do gì mà làm món này. Nhưng thật may, vì ông ta hôm nay bị ốm nên đã xin nghỉ phép nên việc này sẽ dễ cho cô hơn rồi và việc phụ bếp ở đây cũng chẳng có cảm tình gì mấy với cô chủ nhỏ của mình nên chắc cũng sẽ không quá khó nếu cô đưa ra thực đơn như này.
Khi đến nơi các đầu bếp và người hầu ở đây đều thân thiện với cô, bởi cô thường hay đến đây và phụ họ làm việc nên ai nấy cũng đều quý mến cô. Khi thấy cô đến một người hầu liền cất tiếng:
“ Tiểu thư hôm nay lại đến sao?”
Khi cô đến ai nấy cũng đều vui vẻ tiếp đón không giống như mỗi quan hệ chủ tớ.
“ Hôm nay mọi người có thể làm thực đơn như này không ạ?”
Khi đầu bếp cầm trên tay thực đơn hôm nay và im lặng một lúc, bỗng nhăn mặt khiến cô khá hồi hộp không biết có thể thành công hay không, thì ông ta cũng mỉm cười và nói:
“ Tất cả chuẩn bị làm việc nào.”
“ Còn tiểu thư, cô cứ đi đi việc này để chúng tôi lo.”
“ Dạ, con cảm ơn ạ. Tạm biệt mọi người.” – Băng Băng mỉm cười vẫy tay mà rời đi.
* Việc này dễ hơn mình nghĩ nhỉ.* – Băng Băng vừa nghĩ vừa nhỏe miệng cười.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“ Con…con nghĩ rằng chị ấy thích ăn hải sản ạ.” Vừa nói Băng Băng vừa rưng rưng nước mắt như sắp khóc.
“…”
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng, chẳng có ai nói lời nào với nhau một lúc. Im lặng một hồi ông ấy cũng thở dài rồi nói:
“ Con cứ ăn đi, ta phải lên công ty vì có chút chuyện.”
Nói xong ông ấy cũng rời đi, để lại Băng Băng ngồi một mình. Tuy trong lòng vẫn đang tức giận nhưng cô vẫn mỉm cười, vui vẻ mà ăn tiếp. Thấy thế một người hầu gái bên cạnh bỗng cất tiếng nói:
“ Tiểu thư à, nếu không muốn cô cũng không cần ép mình ăn như vậy đâu.”
“ Nếu đồ ăn còn dư thì cứ để đấy đi cô chủ.”
“ Tôi nghĩ, ta không nên chừa thức ăn quá nhiều như vậy.”
“ Bởi vì từ nhỏ tôi đã không được ăn ngon như vậy nên tôi…”
“ Không sao đâu tiểu thư, bây giờ cô không còn là lúc đó nữa mà cô bây giờ chính là cô chủ của chúng tôi và cũng là một phần của gia tộc này rồi mà.” – Một người hầu khác nói.
“ Cảm ơn tất cả mọi người đã nghĩ cho tôi như vậy.” – Băng Băng nở một nụ cười ấm áp với những người hầu xung quanh mình.
“ Vậy tôi sẽ lên luôn đây.”
“ Dạ vâng, tiểu thư cứ lên trước đi ạ.”
“ Ừm.”
Khi lên phòng, cô ta liền đóng sầm cửa lại. Gương mặt thì có thể thấy rằng nó đang hiện ra nét mặt tức giận, cô liền tiến tới giường ngủ mà trút giận lên những cái gối.
* Thật tình, không biết nên nói đã thành công hay là thất bại.*
* Có nên gọi cho anh ta hỏi nên làm gì tiếp theo không nữa.*
“ Chỉ vì hắn ta mà mình mới đau đầu vì những người ở đây.”
“ Mệt thật chứ!!”
Chào tất cả các độc giả của tôi!!
Nếu view của bộ này lên được một con số nhất định thì tôi sẽ cho tất cả các độc giả tại đây có thể được lựa chọn rằng.
1 là chương chính thẳng tiến
2 là chương phụ của các nhân vật này nha
3 là sẽ đăng luôn 1 chương chính và một chương phụ nếu có nhiều người bình luận bên dưới nha
Mà nếu mọi người yêu thích bộ này thì tôi chắc chắn một điều việc đăng chương sẽ đều đều chứ không bị ngắt quãng nữa nha :33
Mong tất cả sẽ luôn ủng hộ tôi cho đến lúc bộ này sẽ hoàn thành và có thể một dịp nào đó các bạn cũng sẽ có thể cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết của tôi đó!!!
Cảm ơn vì đã ủng hộ tôi những chương đầu này.
CẢM ƠN RẤT NHIỀU!!!!