Khi mới bước vào sân trước cũng đã có thể thấy nó rất quy mô còn hơn là diện tích mây căn chung cư của cô gộp lại cũng chưa chắc được một góc cái sân này, xung quanh thì trải dài nhưng bông hoa cẩm tú nở rộ khắp nơi trong khi chúng còn chưa đến mùa hoa nở. Một con đường phủ dài một màu xanh tím tuyệt đẹp, nó khiến mọi thứ trở nên huyền ảo hơn khi trước nó còn có cả một tòa lâu đài vừa cổ kính vừa hiện đại này. Tuy đã biết chỗ này đã lâu, nhưng mỗi lần cô về đều luôn phải bất ngờ về độ rộng lớn này.
Cô cũng chẳng biết vì sao ông ấy lại yêu thích loài hoa này hay có một ý nghĩa nào sâu bên trong những loài hoa này nữa, nó khá bất ngờ vì mẹ của cô lại rất thích loài hoa này đến nỗi mấy bộ váy bà ấy hay mặc cũng thường có màu sắc của loài hoa này. Chẳng biết sao nữa có lẽ cô và loài hoa này cũng có cái gọi là liên kết gì đó chăng, hồi bé chính vì nhưng bông hoa này mà cô mới thường hay lui tới đây để chơi khi còn bé. Nhưng lớn rồi cũng chỉ còn cách lưu giữ những ký ức đẹp này bằng cách ngắm nhìn những bông hoa cứ nở rộ vào đầu mùa hè và rồi nó sẽ héo úa theo từng ngày trôi qua và cứ sẽ lặp đi lặp lại cho đến khi người chủ ấy không còn trồng và chăm sóc chúng nữa.
Sau một hồi ngắm nhìn lại những bông hoa đang trải dài theo con đường mà cô đang đi này thì cũng đã đến trước cửa nhà chính, vừa mở cánh cửa ấy ra xung quanh được bao phủ bằng những đồ mỹ nghệ thủ công tinh xảo. Mọi thứ như chiếu rọi vào mắt khiến cho cô phải hý mắt lại một hồi rồi mới có thể mở to mắt ra được, hai bên thì đã có hai hàng người hầu đứng đó để đón tiếp cô. Còn ở giữa lại chính là Băng Băng cái người mà cô chẳng muốn gặp nhất đang nở nụ cười ngọt ngào thuần khiến tiếp đón cô vào nhà.
Băng Băng bất đầu cất lời:
“ Chào mừng chị đến đây ạ.”
Băng Băng vừa nói vừa đi tới kéo tay cô vào nhà. Còn cái người đi cùng cô từ nãy giờ vẫn chỉ nhìn cô đang bị kéo đi nhưng cũng chẳng nói gì, cô vẫn chẳng hiểu tại sao nay cô ta lại tiếp đón cô long trọng như vậy. Sau đó cô ta cũng đã kéo tay cô dẫn đến phòng khách nhưng chẳng có ai, khi ngồi xuống cô ta đã liền nói:
“ Chắc chị đến đây mệt rồi phải không?”
“ Em xin lỗi ạ, vì nay cha có việc đột xuất nên sẽ về hơi muộn chị chờ ở đây nha.”
“…Được, chị sẽ chờ ở đây.”
Cô bây giờ chẳng biết đây có phải là đang về nhà của gia đình hay chỉ là một vị khách được gọi tới hay không. Suy ngẫm một hồi thì bỗng có tiếng bước chân vọng vào trong, cũng chả bất ngờ mấy vì người đấy vào. Cô cũng khá nghi ngờ rằng cô ta đang muốn cho cô chờ ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ rồi mới để cha vào trong và gặp nhau.
* Cô trẻ con quá đấy Băng Băng*
Khi vào thì ông ấy đã nói:
“ Nay Băng Băng gọi cho ta nói nay con sẽ đến trễ nhưng không ngờ con lại đến sớm như vậy.”
“ Con xin lỗi, bỗng con đến sớm mà không thông báo.” – Cô không có ý định vạch trần mà chỉ lén liếc nhìn Băng Băng đang dật thót kia.
“ Không sao, do anh con đã gọi cho ta và nói rằng con đã đến nên ta cũng tranh thủ về.”
“ Mà Băng Băng con ra bên ngoài đi, ta muốn nói chuyện riêng với Thủy Bình.”
“ À dạ vâng ạ, con sẽ về phòng bếp kêu người chuẩn bị đồ ăn tối sẵn cho hôm nay luôn nha.”
“ Ừ, con xuống đi.”
Khi cánh cửa đấy đóng lại cũng là lúc hai người thật sự nói chuyện với nhau.
“ Con biết lý do vì sao ta lại gọi con về như vậy không?”
“ Phải vì chuyện đó đúng không ạ.”
“ Hửm?”
“ Con biết rồi sao?”
“ Con có biết đôi chút rồi ạ.”
“ Haha, ta không ngờ con lại biết nhanh như vậy đấy.”
“ Cha quá khen ạ.”
“ Hôn phu cũ của con lúc trước đã muốn hủy hôn và muốn quay xang bên con bé Băng Băng.”
“ Nhưng bây giờ lại muốn hủy hôn ước nhưng vẫn sẽ duy trì việc hợp tác giữa hai bên nếu lúc cậu ta về chúng ta phải qua chào đón.”
“ Vậy cha muốn con về để đến đón cậu ta?”
“ Đúng, bắt đầu vào ngày mai.”
“ Ta sẽ bắt đầu đến sân bay vào sáng để đón cậu ta về.”
“…” – Khi uống xong tách trà cô mới tiếp lời.
“ Vâng được ạ.”
“ Vậy thì tốt, giờ chúng ta sẽ sắp xếp cho con một phòng ngủ và xuống phòng ăn để ăn tối.”
“ Ta sẽ kêu người gọi anh của con về nên con cứ đi trước đi.”
“ Vậy con sẽ đi trước, gặp cha sau.”
Khi cô vừa cúi chào xong thì đã có người hầu dẫn cô đi, khi cô rời khỏi cánh cửa phòng khách thì ông ấy đã lẩm bẩm.
“ Con bé thật sự đang rất giống cô ấy…”
Mới nói xong thì ông ấy cũng bắt đầu lấy điện thoại ra và gọi cho Nam Dương thì bỗng có một người đã đứng trước ông và nói:
“ Ông có vẻ đang bắt đầu quan tâm em ấy rồi nhỉ?”
Một giọng nam trầm bỗng phát ra khiến ông xoay người lại mà nhìn một cái.
“ Cậu đang muốn nói điều gì thì nói nhanh lên.”
“ Hửm, tí tôi sẽ lên lầu gặp em ấy một chút. Gặp sau nha.”
Nói xong thì anh ta cũng xoay người mà rời đi rồi bắt đầu lên cầu thang nhưng không ngờ lại có người đứng sẵn trước cầu thang, chả ai khác mà đó là Băng Băng. Cô ta bắt đầu mỉm cười rồi đi đến mà hỏi:
“ Cậu có muốn đi dạo cùng cháu không?”
“ Lâu rồi chúng ta chưa đi chung với nhau mà.”
“ Xin lỗi, nhưng tôi phải lên trên lầu rồi.”
“ Giờ cháu phiền tránh sang chỗ khác cho cậu đi được không?” – Anh ta bống cúi người xuống vừa nói với một giọng điệu mỉa mai.
“ À dạ vâng ạ, gặp cậu sau.” – Băng Băng vừa nói vừa mỉm cười mà đi luôn.
Khi anh ta đã đi lên thì cô cũng bắt đầu nắm chắt tay , mà rời đi nhanh chóng để không ai phát hiện ra.
Còn bên phía Thủy Bình cô cũng đã tắm xong mà bước ra ngoài, cô bây giờ đã mặt một cái áo sơ mi trắng cùng với một cái quần ống rộng được đóng thùng vào. Khi bước ra cô cũng đã thấy một người đang gõ cửa, nên cô cũng đành chạy đến mở của xem đó là ai. Chẳng ngờ đến cái người cô cứ tưởng hôm nay sẽ không có đến nhưng bây giờ anh ta đang đứng trước mặt cô đây. Một mái tóc đỏ rượu được rẽ ngôi, đôi mắt màu đỏ rực đang nhìn chằm chằm cô. Anh ta cũng đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng với mặc một cái quần Caki xanh đen.
Xong chẳng hiểu vì lý do gì mà tự dưng anh ta đè cô xuống giường rồi mỉm cười.
“ Dạo này không gặp em còn nhớ anh không?”
“ Chúng ta là cậu và cháu nên hãy xưng hô đi ạ.”
“ Và làm ơn tránh xa ra trước khi tôi gọi người lên đây.” – Cô bắt đầu đẩy người anh ta ra rồi đứng lên.
“ Em với anh có phải cậu cháu ruột đâu mà phải xưng hô như vậy cứ thoải mái đi.”
Cô và anh ta đúng thật là chẳng phải cậu cháu gì đó nhưng vì cha đã kêu phải gọi như vậy nên mới đành xưng hô kiểu thế trong khi cô và anh ta chỉ cách nhau bốn tuổi. Cô rất ghét anh ta, vì chính mấy năm trước gặp nhau anh ta cũng chẳng coi cô ra gì cho đến lúc chết, thì lý do gì bây giờ gặp lại anh ta bắt đầu hành xử như vậy chứ?
Đứng lên cô cũng hỏi anh ta:
“ Hiện bây giờ cậu đang là thiếu tướng trong quân đội thì lý gì cậu lại ở đây.”
“ Vì nay anh biết em về nên đã nghỉ làm hôm nay.”
“ Cháu không biết hiện cậu đang nghĩ gì nhưng vui lòng đi cho ạ.”
* Mình nhớ rằng có tin đồn rằng anh ta thường xuyên về đây gặp Băng Băng nhưng sao bây giờ lại kêu rằng đến gặp mình*
“ Thôi mà, hay giờ anh với em xuống ăn luôn nha.”
“ Mọi người cũng đang đợi dưới đó đấy.”
“ Hazz…thôi được.”
“ Giờ Chúng ta đi thôi.”
Sau đó anh ta bỗng xoa đầu cô và bị cô hất ra và lườm một cái, khiến cho bầu không khí giữa hai người càng trở nên nặng nề hơn.
Khi xuống dưới đã có một điều bất ngờ khiến co chẳng biết nói lời nào với cô ta nữa rồi.