Đã cách hai ngày nữa trôi qua, mọi thứ vẫn không khác gì mọi ngày. Khi tỉnh giậy vào một buổi trưa lạnh đến nỗi khiến người ta không muốn đi qua khỏi cái chăn ấm áp mà đi làm, khi đang đánh răng thì đã có một suy nghĩ bỗng lóe ra trong đầu:
* Hazz… chuẩn bị lại phải đi làm rồi, tiền trong người cũng không đủ cho hai tháng sắp tới*
* Hửm, tiền…đúng rồi còn chưa đóng tiền nhà nữa chứ!!!*
Cô bây giờ thật sự mới nghĩ đến tiền nhà, mà dạo này cứ quên béng nó mất. Cô liền chạy vội qua xem tờ lịch thì mới phát hiện ra rằng, năm ngày nữa đã đến ngày nộp tiền mất rồi.
Cô liền tức tốc xem tài khoản của mình còn lại bao nhiêu, thì mới phát hiện ra rằng. Mình chỉ còn hơn ba triệu đồng trong tài khoản, cô thấy số dư tài khoản bây giờ còn rất ít mà trong thời điểm hiện tại bởi chưa đến ngày gia đình đó chu cấp tiền hằng tháng và cũng chưa đến ngày lãnh lương.
* Chết thật rồi, mình bây giờ mới nhớ ra rằng mấy năm trước mình đã sống bởi cái tiền chu cấp ít ỏi cùng với đó là chưa đến ngày lãnh lương nữa chứ!!*
* Nhưng mà chắc mình sẽ nghỉ việc sớm hơn chứ bây giờ nếu còn làm cũng chỉ có thể làm thêm một năm, còn luôn phải gặp tên khốn đáng ghét đó!!!*
Cô vừa suy nghĩ mà càng cảm thấy tức giận về bản thân của mình hơn.
* Mà chắc giờ xin nghỉ trước ngày lãnh lương chắc cũng không được lãnh tháng này luôn rồi*
* Mà tuần sau cũng lại phải đi làm tiếp rồi, chắc phải xin đóng bù vào tháng sau luôn quá*
“ Mệt mỏi thật.”
Bởi dạo này thường hay có những người giao đồ ăn, trái cây, hoa, trang sức,… Cô đã từng hỏi rằng đó là ai gửi nhưng cũng chỉ được đáp lại bởi người gửi không cho họ bất kỳ thông tin nào cả, mà chỉ yêu cầu họ gửi qua theo địa chỉ đã ghi. Và việc gửi những món này cũng khiến cô rất ngại để nhận nhưng bởi liên tục được nhận nên cô cũng đành kệ, cô cũng hỏi rằng những món này đều là cùng một người hay sao thì mới bất ngờ rằng. Người kia thì chỉ giao mỗi đồ ăn, người này thì chỉ bt người đó muốn gửi mỗi trái cây, hoa…
Nghĩ một hồi lâu cô cũng đành bất lực vì không thể nghĩ ra ai. Mà chỉ đành để trên tủ mà không biết làm gì với chúng, bây giờ cô cũng đã chặn mọi thông tin, số điện thoại, trang cá nhân để không ai làm phiền. Nhưng mọi thứ vẫn thế, đôi lúc anh ta( Bắc Giải ) cũng đến tìm nhưng cô cũng làm thinh mặc kệ anh ta muốn làm gì bên ngoài cũng được. Anh ta đôi lúc còn gửi những bức thư qua khe cửa, hay bằng cách xin lỗi thật nhiều qua cánh cửa.
“Xin Lỗi Vì Đã Khiến Anh Thành Ra Nông Nỗi Này Vì Tôi, Bởi Tôi Sẽ Không Bao Giờ Quay Lại Với Người Yêu Cũ.”
Bỗng có những tiếng bấm chuông cửa liên tục bên ngoài. Cô liền biết ngay đó là ai nên cũng chỉ im lặng đợi khi anh ta bỏ cuộc mà ra về, thật sự bây giờ cô cảm thấy anh ta giống một kẻ quấy rối hơn ai hết. Bây giờ trời cũng đang mưa và lạnh nên chắc anh ta cũng sẽ đi nhanh thôi.
Nhưng không ngờ rằng, sau 4 tiếng đồng hồ ấy cô cứ nghĩ anh ta đã ra về nhưng. Anh ta đã gục xuống trước cửa nhà từ khi nào, cô bây giờ cũng chả thể chạy ra bệnh viện hay nhờ người tới giúp bởi trời đang mưa rất to mà trong căn hộ này cô không quá mấy thiện cảm với mấy người hàng xóm nên cũng chả giám nhờ sự giúp đỡ.
Thấy vậy cô cũng chỉ đành lôi anh ta vào nhà trong sự bất lực và cho anh ta nằm trên ghế sofa mà cởi hết áo khoác ra chỗ khác. Khi nhìn anh ta đang ngất liệm đi mà cô liền cảm thán:
* Mình đã hiểu vì lý do gì đã khiến mình yêu hắn ta lâu như vậy rồi*
* Có ngất đi thì cũng đừng đẹp như vậy được chứ!!*
Cô vừa nghĩ vừa hận bản thân, sao năm xưa có thể chỉ vì yêu một phần vì ngoại hình như vậy chứ. Cô bây giờ chỉ còn cách ngồi uống trà vừa ngồi xem điện thoại chờ lúc anh ta tỉnh giậy rồi đá anh ta ra khỏi nhà. Sau một hồi lâu cũng đã tới buổi đêm, trời vẫn còn đang rất lạnh và cô cũng định đi tắm cho khoay khỏa thì bỗng anh ta tỉnh dậy. Cô chỉ nhìn anh ta bằng một giọng nói lạnh lùng nhưng không thể ngờ rằng anh ta lại đứng dậy và chạy tới chỗ của cô mà ôm chầm:
* Cái quái gì đang diễn ra vậy trời!!*