Thiều Sơ ở một bên nhìn, tuy là thấy lạ nhưng anh ta không nói gì, vẫn kiên nhẫn chờ Vân Phi chủ động tới tìm mình. Nhưng cho đến khi thức ăn được đóng gói xong, Vân Phi lấy thức ăn rồi đi, không hề có ý định tìm anh ta khiến anh ta giật mình.
Vân Phi thật sự tới mua cơm thôi sao?
Thiều Sơ thấy Vân Phi định lên cầu thang lơ lửng, cuối cùng anh ta sốt ruột vội vàng chạy tới cản đường hắn. Anh ta chắn đường Vân Phi, không nhìn thẳng vào hắn mà liếc xéo, “Em không định nói gì với anh sao?”
Vân Phi không có biểu cảm gì, hắn còn chưa nói gì thì Thiều Sơ đã tự quyết định, “Thôi, tôi tha thứ cho em, sau này em đừng đi mà không nói câu nào.”
Vân Phi: ?
Nói xong, Thiều Sơ định nắm tay Vân Phi, thấy bờ môi tái nhợt của hắn, lòng anh ta rầu rĩ, biết thế thì anh ta đã bảo những người kia ra tay nhẹ chút, Vân Phi yếu ớt như thế, lỡ như bị thương thì phải làm sao đây?
Khi anh ta sắp chạm vào tay Vân Phi, bỗng nhiên hắn lùi ra sau, tránh khỏi bàn tay của anh ta. Vân Phi nhíu mày rồi thả lỏng, lạnh nhạt nói, “Tôi không tới tìm anh.”
Thiều Sơ khựng lại.
Vân Phi nói tiếp, “Chúng ta không còn là gì của nhau nữa, còn nữa, anh cũng biết là anh nɠɵạı ŧìиɧ chứ không phải tôi.”
Vân Phi mỉm cười, có hơi chế giễu, “Đừng mặt dày như thế.”
Sắc mặt Thiều Sơ cứng đờ.
Rất ít người tới tầng chín, tiếng nhạc cũng chỉ át đi một chút, chỉ cần nói chuyện với âm lượng bình thường thì người muốn nghe sẽ nghe được rõ ràng. Vì tình cảnh vừa rồi nên đã có nhiều người chú ý tới bọn họ, cũng nghe rõ những gì bọn họ nói, ai cũng tò mò hóng hớt.
“Còn nữa, những người anh tìm ấy, tôi không có chứng cứ để nói cho giáo viên biết nhưng tôi hy vọng anh biết chừng mực.” Vân Phi thản nhiên nói, “Thật sự rất thấp kém.”
“Em!”
Thiều Sơ chợt trợn mắt lên, thấy Vân Phi quay người bỏ đi, trong lúc sốt ruột, anh ta túm hắn lại.
“Vân Phi, em đừng có mà vênh váo, rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”
Thiều Sơ bị vạch trần bộ mặt thật trước mặt mọi người, anh ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, tức tối tận cùng.
Lúc này, cầu thang lơ lửng sau lưng bọn họ mở ra. Vân Phi không chú ý, hắn chỉ cau mày rồi hất tay Thiều Sơ ra, vì hất quá mạnh nên vô thức lùi về sau một bước.
Vì bước chân này, hắn va phải l*иg ngực của một người.
Bỗng nhiên va vào người khác, Vân Phi không cầm chắc chiếc hộp nên nó rơi xuống, vừa nện xuống đất là nó bị mở văng ra, nước cảnh bắn tung tóe xung quanh.
Nhưng Vân Phi không xoay người lại nhặt kịp thì đã có một bàn tay giữ lấy vai hắn, nhiệt độ nóng rực hoàn toàn tương phản với thân thể lạnh lẽo hằng năm của hắn, khiến hắn có cảm giác rõ ràng hắn.
Khi Vân Phi còn giật mình, người sau lưng hắn cúi đầu nhặt hộp cơm lên thay hắn.
“Cảm ơn.” Vân Phi vội vàng cầm hộp cơm, vừa ngước mắt lên đã dừng lại.
Phải nói là hắn rất may mắn, người này là Giản Đình.
Lúc này, có tiếng trách mắng vang lên bên cạnh.
“Xằng bậy!”
Một người đàn ông trung niên bước tới, lạnh lùng nhìn Thiều Sơ, “Cậu không biết yêu cầu trong học viện à?”
Khi ăn cơm không được cãi nhau, không được gây rối trật tự công cộng, làm phiền tới những học sinh khác ăn cơm.
Đây là một quy tắc mà không ai để ý, có trong sổ tay học sinh mới.
Nhưng gặp phải giáo viên là tự bạn xui xẻo rồi.
Mặt Thiều Sơ tái mét, đúng là anh ta xui rồi, vì lâu lâu mới có một giáo viên đi tới tầng chín, giáo viên có tầng ăn chuyên dụng mà, người này tới nhà ăn của học sinh làm gì?