Cánh cửa phòng cơ giáp từ từ mở ra, các bạn học tập trung thành nhóm xuất hiện, Vân Phi chưa kịp đi vào phòng huấn luyện thì có vài người tới bao vây xung quanh hắn.
Cơ giáp của bọn họ đã sờn, cơ giáp bị mấy trăm, mấy nghìn học sinh sử dụng thì sờn cũng không có gì lạ.
“Vân Phi, tỉ thí chút nào.” Một người trong đó huơ nắm tay, nhích tới gần với ý đồ xấu.
“Không.” Vân Phi lạnh lùng đáp một tiếng.
Không cần nghĩ cũng biết lại là người do Thiều Sơ tìm tới.
Vân Phi nhíu mày, cảm thấy người này thấp kém một cách đáng kinh ngạc, hắn cứ tưởng Thiều Sơ là một thiếu gia công tước bình thường, không ngờ sau khi anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, bọn họ chia tay rồi, anh ta còn tới gây sự với hắn.
Hắn không thấy bất ngờ gì nhiều, chỉ thấy phiền.
Cảm giác có ruồi bọ thường hay lượn lờ xung quanh khiến người ta khó chịu.
“Đừng như vậy chứ, sắp tới kỳ thi cơ giáp rồi, chúng ta tỉ thí xem thực lực đôi bên thế nào, mà giáo viên còn đánh giá cao cậu như thế, chắc cũng phải có lý do chứ nhỉ?” Người kia mỉm cười cản đường Vân Phi.
“Tất nhiên là không có giáo viên nào ghét học sinh chăm chỉ nghe giảng rồi.” Vân Phi nói.
Người kia im lặng một lát, có vẻ càng khó chịu hơn.
Có vài thứ bản thân tự giễu thì được nhưng khi người khác nói mình như thế, mình lại không chịu được.
Người này bèn trào phúng, “Vậy cậu là học sinh ngoan thì dạy cho tôi tí đi?”
Nói xong, gã đẩy Vân Phi vào phòng huấn luyện ở cạnh đó, phòng này khá nhỏ, ít khi có học sinh tới đây sử dụng nên khi người này kéo Vân Phi, những người khác chỉ đành ở lại bên ngoài phòng huấn luyện.
Alpha kia kích hoạt thiết bị đánh giá chiến đấu cơ giáp trong phòng huấn luyện, khiến cánh cửa được đóng chặt, chỉ khi có một bên chiến đấu thất bại thì cửa mới được mở ra.
“Thiều Sơ cho cậu cái gì?” Sau lớp cơ giáp, Vân Phi ngồi bình tĩnh trong phòng điều khiển, đầu ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh chạm nhẹ vào bàn điều khiển, ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh trên bàn điều khiển.
“Nói nhảm nhiều quá đấy.” Khi chỉ còn lại hai người, Alpha không hề che giấu nữa, “Mày lo hão nhiều thế? Một thằng ẻo lả chết tiệt như mày mà cũng có tư cách tới học viện sao? Nếu mày không đầu thai vào nhà tốt, mà vào xóm nghèo làm Omega thì đã bị cᏂị©Ꮒ tới chết rồi.”
Vân Phi ngồi trong phòng điều khiển không hề dao động, nghe xong, hắn bật cười, từ trước tới nay giọng cười của hắn rất nhẹ nhàng, dịu dàng.
Alpha sửng sốt.
Vân Phi chống cằm, chậm rãi nói, “Tôi biết cậu là ai rồi, anh trai của Lạc Uyển đúng không?”
Lạc Uyển là Omega đã dan díu với Thiều Sơ.
“Không thể trách tôi được, cậu ta bằng lòng lăn lộn hư hỏng với Thiều Sơ, tôi có thể làm gì được đâu?” Vân Phi mỉm cười bâng quơ đáp.
Lạc Chỉ bị chọc trúng chỗ đau, gã càng giận dữ, sau khi biết em trai mình cam lòng làm kẻ thứ ba thấp hèn, thậm chí còn quan hệ với Thiều Sơ, gã tức giận điên lên. Nhưng gã không dám làm gì Thiều Sơ, cũng không muốn nói gì với Lạc Uyển nên dồn cơn tức vào Vân Phi.
Một tên Alpha vô dụng mà có tư cách cướp bạn trai của em trai gã sao?
Thiều Sơ đã nói với gã rồi, bây giờ anh ta chỉ đang chơi đùa Vân Phi mà thôi, chỉ cần gã giúp anh ta tới làm phiền Vân Phi để anh ta thấy thoải mái, chắc chắn anh ta sẽ công khai với Lạc Uyển.
Phải nói là câu này khiến Lạc Chỉ dao động.
Điều khiến gã tức giận không phải vì Lạc Uyển dễ dãi trao thân cho Thiều Sơ, mà là trao thân rồi lại không có điều kiện ích lợi gì. Nhưng nếu Thiều Sơ đồng ý công khai quan hệ thì không có gì để nói nữa. Gần đây cha của Thiều Sơ rất được lòng vương thượng, càng khỏi phải nói tới thế lực trong nhà bọn họ.