Còn nhớ vụ cửa hàng đồ ngọt không? Do Jotaro đi học nên thời gian mở quán rất đáng ngờ, và khách hàng cũng đáng ngờ nốt.
Khách hàng đáng ngờ của ngày hôm nay: đồng chí tóc phấn hồng nào đó, một thân đồng phục xanh mướt với vật trang trí trên tóc trông giống như Joystick, còn đôi mắt tím không đồng tử sau cặp kính râm màu xanh lá chuối đó nữa chứ.
Saiki Kusuo cảm thấy thật phiền. Thần minh vừa nói năng lực của cậu phát triển hơi nhanh làm cho việc nâng cấp thế giới theo không kịp nên tạm thời đem Saiki đá sang một thế giới có độ bao dung lớn chờ một chút.
Vì thế Saiki hiện đang đờ người ngồi trên ghế, đánh giá tờ menu ở đây. Nhìn đều rất hấp đẫn, đang tiếc là vĩ nhân thế giới này khác với thế giới cậu nên tiền tất nhiên cũng khác, đống tiền tiêu vặt trong túi hiện đang tạm thời trở thành giấy lộn.
Sau đó Saiki bị thu hút bởi một dòng chữ trên menu: “Nếu bạn là người đi xuyên không gian nên không có tiền tệ phù hợp cho việc thanh toán, có thể cùng chủ quán thương lượng cách thức thanh toán khác.”
~
Jotaro nhìn khách hàng đáng ngờ của ngày, lần đó cậu thành công mua được cửa hàng này với giá rẻ và cơ hồ không vướng thủ tục pháp luật là vì ý chí của thế giới này đứng sau giật dây. Chỗ này nằm ngay điểm bất ổn không gian, lâu lâu sẽ có vài thành phần đáng ngờ không cẩn thận chui đến. Tuy mình bị dùng như nhân viên giải quyết vấn đề nhưng cũng không sao, dù sao lần trước có khách hàng dùng vật liệu ổn định linh hồn làm tiền trà nên cậu cũng không phải bị lợi dụng gì mà chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi.
Người bạn nhỏ (trên lí thuyết cùng tuổi Jotaro?) này có vẻ sẽ mặc kẹt tại thế giới này vài tuần cho đến khi thần minh nào đó nâng cấp xong thế giới. Tuy tóc hồng có khả năng tự chăm sóc bản thân nhưng đi du lịch gì đó cũng cần phí dụng.
“Ta muốn mua quyền sử dụng một bài hát được cậu trình bày.” Tuy chỉ cùng giao tiếp bằng thần giao cách cảm nhưng giọng nói của tóc hồng không tệ, hẳn sẽ đủ tiền tiêu phí và không ảnh hưởng đến “cuộc sống bình thường” của ai đó tại nhà vì dù sao đây cũng là một thế giới khác. Sau khi bị kéo vào mớ hỗn độn, rồi thế giới bị phá hủy thì Jotaro cũng có thể hiểu được khao khát cuộc sống bình phàm của ai đó.
Từ đó trờ về sau, tiếng ca nhẹ nhàng như lời dụ hoặc từ mỹ nhân ngư vang vọng khắp cửa hàng. Rất may là công trình cách âm rất có lương tâm nên không có người bên ngoài bị tiếng ca thu hút mà làm cửa hàng quá tải. Jotaro mở cửa hàng để làm đồ ngọt chơi chơi chứ không phải kiếm tiền, hừ.
~
Saiki cực kì hài lòng với phần thạch cà phê này, quả nhiên việc hiến giọng ca là đáng giá.
Dòng người đi lại bên ngoài cửa hàng tuy không đông nhưng cũng không phải không có, nhưng đầu óc Saiki lại hiếm thấy không bị các luồng tư tưởng của họ dày vò, có lẽ là cửa hàng này xây bằng chất liệu đặc biệt. khác với tĩnh lặng đối với bên ngoài là do che chắn, tư tưởng của hai người chủ cửa hàng lại bất ngờ không thể đọc được, nhưng khác với Nendo thì Saiki vẫn có thể cảm nhận được vị trí của họ.
Thật là một cảm giác mới mẻ nhưng cũng có liên quan gì đến cậu đâu, cậu rõ ràng chỉ là một cái bình phàm học sinh mà thôi. Saiki có chút tiếc nuối bầu không khí lặng lẽ hiếm hoi này nhưng cậu vẫn phải kẹt tại không gian này vài tuần, tốt nhất nên đi kiếm chỗ ở.
Tất nhiên cậu sẽ trở lại rồi, dù cho đến lúc này thì Saiki cũng không rõ là vì yên tĩnh hay vì thạch cà phê nữa.