Jotaro có chút tiếc nuối rời khỏi chăn, nằm ăn vạ liên tục vài chục ngày ngoài ý muốn thoải mái. Cứ như kiếp trước chính mình đã kiệt sức đến chết nên muốn ngủ bù vậy.
Chắc lại nghĩ bậy rồi.
Nói chung nhóm du lịch đã về từ hôm qua, với vài thành viên đi kèm.
Vì một lý do gì đó DIO biến thành Dio Brando và muốn di cư sang Nhật thay vì trở về cố hương bên Anh. Mẹ một cách nào thuyết phục Dio trở thành phụ huynh tốt cho bốn đứa con từ xó xỉnh nào đó, hình như do tổ chức Speedwagon điều tra đống tọa độ mà Jotaro đã cào ra. Hừm, hiệu xuất làm việc nhanh thiệt.
Nhưng dù cho nhanh thế nào thì cũng cần phải chờ quá trình ra tòa dài dòng để giành quyền nuôi con.
Nhưng khoan, nếu bốn đứa thuộc về Dio, vậy đứa cuối cùng là của ai?
“Jotaro, ông có điều muốn nói. Tổ chức Speedwagon vừa phát hiện cháu có một người cậu, là em trai của mẹ cháu.”
“Nhưng cháu tưởng mụ đàn bà đó là con một.”
“Ờ, cháu biết đấy, sự cố xảy ra và…”
Nói chung ông ngoại dám ra ngoài tìm tình một đêm và không mang bao, và bây giờ Jotaro bỗng nhiên nhiều một người cậu 4 tuổi. Đó là nếu không tính vụ Dio dùng thân thể của cụ cố tổ Jonathan để tạo em bé nên Jotaro còn có thêm vài vị ông cố (?) nữa.
Sao thể giới bỗng trở nên phức tạp? Jotaro hiện có thể chui lại vào chăn và giả vờ mấy chuyện này không xảy ra được không?
Rất tiếc, đó không phải cách thế giới hoạt động. Jotaro vác cái thân chỉ được lau sơ vài tuần của mình vào trong phòng tắm giặt sạch. Tuy ma pháp đảm bảo thân thể sạch sẽ nhưng tắm vẫn luôn làm hoạt động tốt đẹp.
Sau đó Jotaro phát hiện điều mới về thân thể mình: ở đâu ra lắm sẹo thế?
Mà cái này cũng không phải nói quá đâu, thật sự rất nhiều sẹo. Được rồi, là chỗ da màu nhạt đến phát tái thì đúng hơn, phần cơ dưới da không có bị đóng cục như mấy vết sẹo bình thường.
Đa số mấy vệt này nhìn giống như từng bị dao đâm hoặc cắt qua, ở giữa cơ bụng có vệt giống như kiếm gãy thọc vào, trên vai có vết giống như bị cánh quạt chém,… các thể loại.
Sao cậu lại có thể nghĩ ra mấy thứ vũ khí đã gây nên mấy vết này nhỉ? Hừm.
Tạm thời bỏ qua hào quang hoàn mĩ của cô gái phép thuật không thể loại bỏ mấy vết sẹp này, dù sao Jotaro nhìn qua một lượt liền dâng liên một loại cảm giác thân thiết. Thật quái lạ, nhưng cậu cũng không phiền.
Trên người ngoài mấy thứ không rõ nguồn gốc này thì cũng có vài vết thương chưa lành, đó là do trước khi mọi người khởi hành Jotaro đã đặt phù chú lên trên, sẽ đem sát thương chí mạng dời lên người cậu. Mấy cái này thì ngoan ngoãn hơn nhiều, Jotaro chọc chọc một miệng vết thương, thứ này sẽ hoàn toàn lành sau hai ngày, đây mới là biểu hiện bình thường của thân thể này.
Jotaro đánh giá vệt trên cổ, quyết định từ nay mình sẽ mặc áo cổ lọ, dù sao cũng thoải mái.
Mấy vệt trên trán thì không lo, dù sao cũng có tóc che và cậu vẫn luôn đội mũ.
Nhìn đi nhìn lại chính mình trong gương để đề phòng lộ hãm, Jotaro tạm thời cảm thấy hài lòng, xỏ dép trong nhà đi ra ngoài.
Và bỗng nhiên không hiểu thấu cùng Dio uống trà.
Jotaro: tuy biết rằng chính mình có thể đem tên này đánh bò nhưng mọi người bỏ mặc người mới bệnh xong với thủ phạm gây bệnh có ổn không vậy?
“Nói cho ta biết, một phàm nhân như người làm thế nào mà thành công tính kế ta, DIO?”
Biết ngay sẽ không có gì tốt đẹp mà.