Mạt Thế + Tokyo Ghoul: Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 4: Ẩm ướt

Trời mưa.

Arima cầm lấy dù bước vội về nhà.

Hạt mưa nhẹ đánh lên mặt ý dù trong suốt kéo ra từng vệt nước. Rõ ràng chỉ là một trận mưa phùn bình thường nhưng trực giác hồi lâu không có dùng của Arima lại không ngừng cảnh báo.

Có gì đó không ổn.

Tuy vài giọt nước mưa bắn lên chân mang đến cảm giác tươi mát thoải mái nhưng Arima vẫn cẩn thận che dù kín mít.

Bên đường có người kéo áo che đầu, lao về phía hàng hiên trú mưa nhưng đi được đến một nửa thì khựng lại, ngơ ngác đứng đó để mặc mưa ập lên người.

Một chiếc ô tô bỗng nhiên mất lái đem mấy người trên vỉa hè húc bay, cuối cùng nhờ tông vào cột điện mà dừng lại.

Tiếng hét vang lên, máu tươi tràn ra, làn mưa đem dấu vết làm mờ cũng át đi hương vị rỉ sét của máu.

Có gì đó không ổn.

Tuy dòng nước mưa có làm máu loãng đi và theo dòng chảy hướng về ống cống nhưng Arima vẫn tinh tường nhận thấy độ đậm đặc của máu quá cao, lượng máu thoát ra không hợp lý.

Chưa kịp đưa ra phán đoán thì người hẳn bị tông vỡ nội tạng lạng choạng đứng lên, không hề rêи ɾỉ, biểu tình đờ đẫn như không có chuyện gì xảy ra.

Tài xế chiếc xe vừa gây tai nạn cũng không ngất đi, biểu tình đồng dạng ngơ ngác, đần độn gõ cửa sổ xe.

Tuy không hoàn toàn giống nhau nhưng loại cảm giác này...

Là ăn thịt nhân loại sinh vật.

Arima cảm thấy nhiệt lên, là một cảm giác kì quái với người kiếp trước lẫn kiếp này chưa từng bị bệnh. Không có lý do minh xác nhưng Arima mơ hồ nhận thấy cơn sốt này và hành động kì quái của vài người xung quanh là do thứ gì đó trong nước mưa.

Arima nhìn quanh kiếm tiện tay vũ khí, tuy trong tay có dù, gϊếŧ Ghoul đều dư dả chứ đừng nói quái vật có độ kháng đánh ngang nhân loại. Nhưng mưa này quá đáng ngờ, vẫn là cẩn thận che được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Xung quanh không có thứ gì tiện tay, Arima bước vội, tránh né theo đuổi chậm chạp của mấy người kì quái.

Hình như có mấy người ngu đi ra làn mưa tính cứu người hay gọi điện thoại cho xe cấp cứu gì đó liền bị vồ mồi.

Người ngã xuống ngày càng nhiều, chắc là bị quá nhiều nước mưa bắn lên.

Tiếng rêи ɾỉ bỏ lại đằng sau không khiến Arima dao động, cậu lại chẳng phải anh hùng hay cảnh sát. Mấy người kia không được rồi, kiếp trước dân chúng đều gương mẫu sơ tán, sao ở đây lại đâm đầu vào nguy hiểm thế này.

Đầu óc nóng cháy ngày càng choáng váng. Một cái “người” đột nhiên xông ra từ ngã rẽ.

Tiếp tục đề cao tốc độ chạy trốn là không được.

Dù sao cũng đã dính đủ nhiều nước mưa rồi, Arima cố mà chấp nhận nhặt lên một nhánh cây đẫm nước mưa, thuận tay chọc vào hốc mắt “người” ngoáy ngoáy nát não.

Nhìn cái xác ngã gục, Arima có chút ghét bỏ mà buông tay ra, để lại nhánh cây tạp trong hốc mắt.

Động tác liền mạch lưu loát, không để lại thời gian cho mấy con quái đằng sau đuổi kịp.

Cái gì gϊếŧ người vô tù gì đó tính sau, với lại thứ mà Arima gϊếŧ hẳn không phải nhân loại.

Bước chân vẫn đều đều nhưng bắt đầu chống đỡ không nổi, thân thể thoáng có chút mất cân bằng. Bị ốm là loại cảm giác này sao?

Thật muốn ngay lập tức nằm xuống chết quách đi. Nhưng không được! Sắp về tới nhà rồi.

Arima một tiếng trống nổi lên tinh thần, bỏ qua cảm giác choáng váng, chạy nhanh.

Dù cũng trực tiếp bẻ đôi, một nửa tiếp tục che, một nửa với vết gãy sắc bén phòng hờ móc lốp.