13.
Năm tư đại học, tôi loay hoay không biết sẽ đi nơi nào phát triển, trong lúc đang thư giãn thì gặp một ông đạo sĩ bày quán đoán mệnh trên cầu vượt.
Tôi đi ngang qua, ông ta đột nhiên gọi tôi lại: “tiểu cô nương, có muốn xem bói không?”
Tôi cười lắc đầu đang định đi thì nghe ông ta nói: “tướng số vốn phải yểu mệnh, nhưng mệnh lại có biến đổi, xác thật rất giỏi.” Ông ta vừa nói vừa vuốt bộ râu vốn dĩ không có tồn tại.
Là một người được sống lại tôi nghe vậy trong lòng lộp bộp, cảm thấy chính mình bị nhìn thấu.
Tôi đi tới quầy hàng, vờ như bình tĩnh cười nói: “tôi không rõ ý của đại sư cho lắm? Chắc là ông nhìn lầm rồi.”
“Lầm hay không, cô là người rõ nhất.”
Ông ta nhìn tướng tay của tôi, nói tiếp: “nhân định, duyên biến. Dựa theo vận mệnh vốn nên có, cô nhất định phải chết vào năm 18 tuổi đó, chỉ là có người dùng thiện duyên cả đời cầu cho cô một cơ hội, tôi đoán chắc là không sai đi.”
Tôi không nghi ngờ nữa, lúc này mới hiểu được, thì ra không phải bởi vì tôi không cam lòng mới trùng sinh.
Đúng vậy, thế gian rộng lớn, người xấu số rất nhiều thì sao chỉ có mỗi tôi có thể nhận được sự thương xót của thiên đạo.
“Cha mẹ yêu thương con cái tất sẽ vì tương lai của con cái mà tính toán. Giống như dòng nước tích từng chút một nhỏ giọt không ngừng. Tiểu cô nương, hãy quý trọng thân duyên của mình thời gian không còn nhiều nữa.” Đạo sĩ thở dài, vỗ vai tôi rồi thu dọn rời đi.
Tôi đột nhiên nhớ tới, ngày trước khi tôi đi báo danh, ba mẹ có hơi kì quái, nếu nói khác chỗ nào thì hẳn là giống với ba mẹ ở kiếp trước hơn, chỉ vì đến gặp tôi một lần.
Nghĩ tới giấc mơ đó, giây phút này mọi nghi vấn của tôi đã được giải đáp.
Tôi cười chua xót, hóa ra mọi chuyện hết thảy đều bởi vì tôi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi trở về tìm một công việc rỗi một chút, cả ngày có thể ở cùng ba mẹ.
Mặc dù tỏ vẻ ghét bỏ nhưng tôi cảm nhận được, ba mẹ thật sự hạnh phúc khi có tôi ở bên cạnh.
Sau đó, năm tôi 26 tuổi gả cho đàn anh cùng trường tên Thẩm Từ An, chúng tôi yêu nhau ba năm, cuối cùng thuận lý thành chương mà ở bên nhau.
Sau khi kết hôn, chúng tôi mua một căn hộ nhỏ ở đối diện nhà ba mẹ.
Mấy năm nay, Tạ Thanh An bởi vì gây dựng sự nghiệp thất bại đã lâu không quay về.
Nhận được thiệp cưới của Cố Minh Nghiễm, tôi đang mang thai tháng thứ năm.
Cô dâu cũng không phải Lục Tiểu Khả, nghe nói là tri kỉ trong sự nghiệp của Cố Minh Nghiễm.
Trong hôn lễ, cô dâu khéo léo hào phóng, tự tin xinh đẹp. Lúc Cố Minh Nghiễm nhìn cô ấy ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ai có thể ngờ rằng hắn đã từng yêu Lục Tiểu Khả đến chết đi sống lại mà hiện tại cô ta thực sự đã trở thành quá khứ của hắn.
Thương nhân vốn xem trọng lợi ích, bởi vì không ưu tú như kiếp trước, Lục Tiểu Khả cũng không được Lục gia đón về bồi dưỡng, huống chi hiện tại Lục gia có người lãnh đạo mới cô ta làm sao còn có chỗ đứng.
Ngắn ngủi mấy năm, không còn ai biết tin tức gì của Lục Tiểu Khả, chỉ nghe sau khi tốt nghiệp cô ta trở thành tình nhân nhỏ của một lão đại nào đó, cũng hoàn toàn bước lên con đường không thể quay đầu.
14.
Lúc Thẩm Gia Nhiên lên ba, sức khỏe ba mẹ tôi cũng dần kém đi.
Giống như đạo sĩ kia đã nói, thể chất cùng chức năng cơ thể của ba mẹ tôi đã suy kiệt nhanh chóng.
“Mẹ, nếu không phải vì con, ba mẹ có phải hay không sẽ tốt hơn một chút, con luôn cảm thấy chính mình sinh ra là để đòi nợ.” Tôi dựa vào vai mẹ, mũi chua xót, nước mắt lã chã rơi.
“Lại ăn nói xà lơ rồi.”
“ Con so với anh trai con hiếu thuận hơn nhiều, không có con, thằng anh kia của con chắc là chọc mẹ và ba con tức chết.”
“ Chúng ta trước đây còn lo lắng cho con, hiện tại tiểu Thẩm tốt với con như vậy mẹ cũng yên tâm. Nhưng mà con bớt đanh đá lại, đừng lúc nào cũng ăn hϊếp Tiểu Thẩm.”
Thấy mẹ giúp Thẩm Từ An nói chuyện, tôi nhịn không được mà trợn mắt: “Mẹ, Từ An rất thông minh! Anh ấy chỉ là cố tình giả bộ đáng thương trước mặt mẹ thôi, sao lại thành con bắt nạt anh ấy rồi?”
Bà vuốt đầu tôi, cười nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, A Ngọc ba mẹ chưa từng hối hận khi sinh ra con, chúng ta đều yêu con.”
Sau đó tôi không nói những lời khó chịu này nữa.
Từ trước đây tôi đã biết bọn họ thật sự rất yêu thương tôi.
May thay, tôi còn có thể luôn ở bên cạnh bọn họ.
Hoàn.