[Zhihu] Nữ Phụ Trùng Sinh Rồi

Chương 5

09.

Hai ngày thi đại học trôi qua nhanh chóng nhưng vào đêm cuối cùng tôi đột nhiên ngã bệnh, sốt cao cả đêm.

Không ai biết, tôi lại mơ thấy kiếp trước.

Trong mơ, Lục Tiểu Khả cùng Cố Minh Nghiễm đang cùng đôi song sinh của họ đi dã ngoại cắm trại, hai đứa trẻ ríu rít gọi ba mẹ.

Lục Tiểu Khả ăn vận xinh đẹp, nào còn bóng dáng của em gái phản nghịch lúc trước.

Thấy Lục Tiểu Khả hắt hơi, Cố Minh Nghiễm liền dịu dàng ôm cô ta vào lòng, hai người nhìn nhau cười, nhìn thật ngọt ngào.

Khung cảnh ấm áp một nhà bốn người chơi đùa, làm người ta không nỡ quấy rầy.

Nhưng vào lúc này, một người ăn mặc kính mít, không rõ mặt phóng xe lao về phía họ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ nghe “rầm” một tiếng, ngọn lửa cao ngút trời, một nhà bốn người đều vì trận tai nạn này mà trực tiếp bỏ mạng, bao gồm cả hung thủ.

Có lẽ đây mới là kết quả thực sự của kiếp trước.

Nghĩ như vậy, tôi giống như cũng không còn cảm giác không cam lòng như trước, rốt cuộc nhân quả báo ứng, mỗi người đều có nhân quả của riêng mình.

Bởi vì đột ngột bệnh nặng như vậy, tôi hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh.

Vừa mở mắt đã thấy ba mẹ tiến lại gần, trong mắt vẫn còn ẩn ẩn nước mắt nhưng vẫn không nhịn được dạy dỗ tôi một hồi.

“Đã nói con buổi tối đi ngủ không được đá chăn con lại không nghe, hiện tại nhìn đi con nằm trong bệnh viện lại còn phải tiêm thuốc thì nên trách ai đây.” Mẹ tức giận chọc chọc vào trán tôi.

“Ai da, đau đau đau, Tạ Đại Bảo, vợ của ba bắt nạt con.” Tôi che đầu giả bộ đáng thương.

“Con gái thúi không biết lớn không nhỏ, nên để mẹ con dạy cho con một bài học.” Ba tôi chen thêm vào.

Trong phòng bệnh đầy ắp tiếng cười.

Lần này tỉnh lại, tôi cảm giác như gánh nặng trên người đã được gỡ bỏ, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, đến hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Một số kí ức đang chậm rãi mất đi, không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi cũng không còn nhớ rõ kiếp trước đã phát sinh chuyện gì.

Vào ngày xuất viện, tôi tiện đường đi qua nhìn Cố Minh Nghiễm.

Trong phòng bệnh, hắn đang cầm một quyển sách để xem, tay phải đang bó bột, hành động không tiện.

Bởi vì Lục Tiểu Khả, quan hệ giữa tôi và hắn cũng trở nên khó xử.

Thấy hắn cứ nhìn tôi không nói lời nào, tôi ho khan một tiếng hỏi: “Cậu vẫn muốn học lại à?”

“Ừm.”

Hắn cúi đầu, cảm xúc có chút không ổn lắm.

“Tạ Thanh Ngọc, cậu thi thế nào? Đề có khó không?”

Tôi nghe vậy cũng nghiêm túc tự hỏi: “Khá tốt, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì chắc là có thể vào trường đại học mà tôi mong muốn.”

Tôi cười rạng rỡ, hào phóng mà thọc hắn một đao, xem như trả thù cho kiếp trước hắn đã làm khó ba mẹ tôi.

Hiện tại, tôi không bị hại chết, bọn họ yêu đương thế nào cũng được, miễn không làm tổn thương đến người vô tội là được.

10.

Bởi vì có sự cản trở của dì Tống, Cố Minh Nghiễm đã hai ngày không gặp được Lục Tiểu Khả.

Trước lúc tôi đi, hắn ngập ngừng nhìn tôi, rõ ràng là có chuyện muốn nói.

Tôi nhướng mày, vờ như không thấy.

Ngay lúc tôi bước chân ra khỏi phòng bênh, Cố Minh Nghiễm gọi tôi lại, vẻ mặt xấu hổ nói: “Thanh Ngọc, cậu có thể hay không giúp tôi chuyển lời đến Tiểu Khả, để cô ấy không tự trách mình, tôi chưa bao giờ trách cô ấy. Những gì tôi nói ngày hôm đó chỉ là nhất thời nóng giận …”

Hắn còn chưa nói xong, tôi đã lạnh giọng từ chối: “Không thể”

Nhìn thấy Tạ Thanh An từ xa đi tới tôi chuyển chủ đề, cười nói: “Nhưng mà có người hẳn là sẵn lòng giúp cậu chuyển lời, dù sao thì anh ấy cùng Lục Tiểu Khả cũng từng có một đoạn quan hệ sâu xa.”

“A Ngọc, ba mẹ bảo anh đến đón em về nhà.” Tạ Thanh An như thường lệ nói chuyện với tôi, như thể chuyện kia chưa từng xảy ra.

Tôi gật đầu, chỉ vào Cố Minh Nghiễm, nhẹ giọng nói: “Hắn có việc muốn nhờ anh giúp, hai người nói chuyện đi! Em đợi anh ở cổng bệnh viện.”

Tạ Thanh An đi ra, vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng mà tôi có hơi tò mò anh ấy có thật sự đi tìm Lục Tiểu Khả hay không.

Lúc dừng đèn đỏ, tạ Thanh An hỏi tôi: “A Ngọc, em thực sự ghét Lục Tiểu Khả tới vậy sao, có thể cho anh biết lí do không?”

“Không phải ghét, mà là không thích cô ta, có những người định sẵn không hợp, không thể hòa bình chung sống.” Tôi ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt lại đáp.

Thấy hắn im lặng, tôi nói tiếp: “Nếu như anh thực sự thích cô ta, muốn cô ta làm chị dâu của em thì em khuyên anh sau này dọn ra ở riêng, mất công nhà cửa không yên, dù sao thì em cũng không thể làm khó chính mình. Về phần ba mẹ, đứa con gái là em đây sẽ phụ trách, không cần anh phải xen vào.”

Hắn nghe vậy cười khẽ: “Em còn nhỏ tuổi đã nghĩ nhiều như vậy, đừng nói nhảm, cô ấy là bạn gái của Cố Minh Nghiễm, anh và cô ấy chỉ là bạn qua mạng bình thường mà thôi.”

“Ồ, tùy anh! Dù sao cũng không phải chuyện của em.”

Hắn theo thói quen định sờ đầu tôi, lại bị tôi né tránh.

Tạ Thanh An thấy tôi phản ứng như vậy thở dài, không nói nữa.

Ngày đó nhận được thư thông báo trúng tuyển, tôi ở dưới lầu tình cờ gặp phải Cố Minh Nghiễm đang cãi nhau với Lục Tiểu Khả.

Lục Tiểu Khả cảm thấy Cố Minh Nghiễm gần đây không có thời gian ở bên cạnh cô ta, nên trách hắn xa mặt cách lòng.

Thấy Lục Tiểu Khả không chịu nói lý, Cố Minh Nghiễm bất đắt dĩ bóp bóp thái dương, cau mày nói: “Tiểu Khả, anh sắp học lại lớp 12, anh thật sự cần chuyên tâm, tuy rằng anh đến trường khác học lại, nhưng mà tan học vẫn có thể cùng nhau làm bài tập. Chúng ta không phải đã nói trước là sẽ cùng nhau học đại học sao?”

Lục Tiểu Khả lúc này như ngựa hoang đứt cương, làm gì cho ai có cơ hội trói buộc.

Cô ta xua tay, hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Cố Minh Nghiễm: “Nhưng hiện tại học kì mới còn chưa bắt đầu, chúng ta ra ngoài chơi trước có được không. Đợi khai giảng, em đảm bảo nhất định sẽ cố gắng học tập, sẽ không đi quán bar nữa.” Cô ta vừa nói vừa nắm lấy tay Cố Minh Nghiễm làm nũng.

Nghe nói bây giờ Lục Tiểu Khả đang làm ca sĩ thường trú ở quán bar, rất nổi tiếng. Cũng khó trách Cố Minh Nghiễm lại bất an như vậy.