Diệp Ngữ Thần biết ngăn cản cũng vô dụng nên dứt khoát không hỏi nữa.
Anh dựa lưng vào ghế sô pha xem tin tức, Vũ Tu lẳng lặng ngồi bên cạnh anh xem điện thoại, tin tức nói về những điểm nóng xã hội gần đây, dân số già gia tăng, tình hình việc làm nghiêm trọng, v.v. bọn họ cùng năm tháng tĩnh lặng giống như hai thế giới.
Diệp Ngữ Thần không nhịn được nhìn Vũ Tu ở bên cạnh, cảm thấy có chút không chân thật, sợ người trước mắt trong nháy mắt biến mất.
Mà Vũ Tu dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của anh, cười hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
"Chọn được chưa?" Diệp Ngữ Thần hỏi.
Vũ Tu đưa điện thoại tới trước mặt anh: "Chiếc này thế nào?"
Gu thẩm mỹ của Vũ Tu vẫn đang online, nhẫn bạc trang nhã phối hợp với đường cong đơn giản, vừa đơn giản lại trang nhã.
"Cũng được." Diệp Ngữ Thần nói.
"Cũng được chính là chưa đủ đẹp." Vũ Tu thao tác điện thoại vài lần, sau đó bấm vào một bức ảnh khác, "Còn chiếc này thì sao?"
Đều là nhẫn bạc giống nhau, nhưng đường cong hơi khác chút, Diệp Ngữ Thần gần như không nhìn ra điểm khác biệt: "Không khác biệt lắm."
Mong muốn chia sẻ của Diệp Ngữ Thần đã khôi phục trở lại, nhưng mong muốn mua sắm của anh vẫn như cũ.
Nhân viên trên đảo có lẽ sẽ rất khó tin một người có tiền như anh, một năm không mua đồ được mấy lần, mấy bộ quần áo anh thường mặc đều là mua từ mấy năm trước.
"Anh chọn đi." Vũ Tu không thích câu trả lời "Cũng được" và "Không khác biệt lắm", liền gửi đường link cửa hàng cho Diệp Ngữ Thần qua WeChat, "Nếu anh thích nhẫn kim cương, thì có thể xem thương hiệu khác."
Diệp Ngữ Thần không có sở thích gì, nhưng nhìn Vũ Tu nhiệt tình như vậy, anh cũng không nỡ lấy lệ, liền xem lướt qua trên điện thoại của mình.
Cửa hàng này chủ yếu là nhẫn bạc, có nhiều kiểu dáng thiết kế.
Diệp Ngữ Thần thật sự cảm thấy kiểu dáng của những chiếc nhẫn này không khác nhau lắm, liền chọn chiếc trên quảng cáo chính, đưa điện thoại đến trước mặt Vũ Tu hỏi: "Chiếc này thế nào?"
"Để em xem ý tưởng thiết kế." Vũ Tu trực tiếp lấy điện thoại của Diệp Ngữ Thần qua, lướt xuống phần giới thiệu sản phẩm.
Diệp Ngữ Thần không quan tâm đến những điều này cho lắm, liền tiếp tục xem TV.
Sau khi tin tức xã hội kết thúc, sẽ là tin tức quốc tế, quốc gia nào đang lạm phát, quốc gia nào có tình hình xã hội không ổn định, những tin này không liên quan quá nhiều đến cuộc sống của anh, nhưng xem nhiều những tin này có thể tránh tách rời với thế giới bên ngoài.
Xem TV được một lúc, mãi đến khi nhìn thấy quảng cáo, anh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, hình như Vũ Tu cầm điện thoại của anh xem rất lâu.
Anh quay sang, nhìn Vũ Tu hỏi: "Còn chưa chọn được à?"
Vũ Tu lướt điện thoại chăm chú như không nghe thấy anh nói gì.
Màn hình điện thoại ngược sáng nên anh không nhìn rõ, nhưng hình như không phải trang web mua sắm.
Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng trắng, anh vội vàng vươn tay muốn lấy lại điện thoại, nhưng bị Vũ Tu nhanh tay nhanh mắt ngăn lại.
"Em còn chưa xem xong." Vũ Tu dùng tay kia duỗi điện thoại ra thật xa, lần này anh thấy rõ, giao diện điện thoại quả nhiên là đang ở hộp thoại WeChat của anh và Vũ Tu.
Hỏng bét.
Hốc cây không giữ được nữa.
"Trả điện thoại lại cho anh." Diệp Ngữ Thần nhíu mày, nghiêng người cướp lấy, "Sao em có thể tùy tiện xem điện thoại của người khác?"
"Em không phải người khác." Vũ Tu vòng qua eo Diệp Ngữ Thần, ngăn cản anh, "Anh là bà xã của em."
"Vậy cũng không được." Diệp Ngữ Thần lại vươn tay ra, nhưng khó mà với tới, nên anh dứt khoát nói đạo lý, "Anh từng nói người yêu cũng phải có giới hạn chưa?"
"Từng nói." Vũ Tu thành thật gật đầu.
"Trả điện thoại cho anh." Diệp Ngữ Thần nói.
"Không trả." Vũ Tu lắc lắc điện thoại, "Những tin này đáng lẽ là gửi cho em."
Chính xác mà nói thì những tin này chỉ là anh tự nói với chính mình mà thôi, đều là thứ không thể để người khác xem.
"Không phải gửi cho em." Anh nói, "Em thấy anh giống như đang nói chuyện với em à?"
"Cũng đúng." Vũ Tu lật lại tin nhắn Wechat, trông có vẻ như muốn tính sổ, 'Phim mới của em thật tệ', 'Em diễn quá dồn sức', 'Có biết chọn kịch bản không'..."
Đây đều là những lời phàn nàn của anh với Vũ Tu, anh không ngờ tới sẽ có một ngày anh lại bị chính người đó xem được.
Anh có phần hơi xấu hổ, giả vờ tức giận: "Chẳng lẽ anh nói không đúng sao?"
"Cho nên ở trong mắt anh, năng lực nghiệp vụ của em kém như vậy." Vũ Tu nói.
"Em để tay lên ngực tự hỏi xem," Diệp Ngữ Thần nói, "Nếu không phải anh vẫn luôn ở phía sau giúp đỡ em, dùng thân phận 'Tạ Hiểu' giúp em phân tích từng vai diễn, em có thể trở thành ảnh đế nhanh như vậy sao?"
Diệp Ngữ Thần biết, ít nhất là về mặt kỹ năng diễn xuất, Vũ Tu không muốn yếu thế hơn anh.
Vũ Tu nhất định sẽ phản bác, anh đã chuẩn bị xong, nhưng ai ngờ sau khi anh nói xong, Vũ Tu lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cám ơn bà xã."
Dao rút ra chỉ có thể miễn cưỡng thu lại.
Diệp Ngữ Thần trả lời khô khan, "Không cần cảm ơn."
"Em thấy anh gần năm năm trước đã tới đây sống." Vũ Tu tiếp tục lật xem các tin nhắn WeChat, "Anh không có phát triển ở nước ngoài sao?"
Diệp Ngữ Thần cũng không nhớ rõ anh đã nói những gì trên WeChat, nhưng có thể chắc chắn là, những tin nhắn này có thể phản ánh cuộc sống bình yên mấy năm qua của anh.
"Không." Diệp Ngữ Thần không nói nhiều.
"Tại sao?" Vũ Tu hỏi.
Chuyện này nhất định phải có lý do chính đáng, nếu không Vũ Tu sẽ hỏi liên tục.
"Nhảy múa cũng chỉ là bữa cơm thanh xuân." Diệp Ngữ Thần tùy ý nói, "Nhảy mấy năm trong Vũ đoàn lớn không có thành tựu gì, cũng không việc gì phải kiên trì nữa, dù sao nhà anh cũng không thiếu tiền."
"Là như vậy sao?" Vũ Tu dường như không tin lắm, "Hình như anh không phải là người cả thèm chóng chán*."
(*) Nguyên văn là 三分钟热度 (nhiệt độ ba phút): Một câu nói của Trung Quốc đề cập đến một người có niềm đam mê hạn chế hoặc niềm đam mê không kéo dài đối với một chuyện gì đó/ ai đó mà họ thích/ yêu/ có niềm đam mê.
Diệp Ngữ Thần thật sự không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng còn cách nào đâu? Nếu anh không từ bỏ thì sẽ trở thành người tàn tật.
Anh không trả lời, hình như Vũ Tu nhận ra tâm tình anh có chút thay đổi liền nói: "Cho nên, nguyên nhân mà anh chia tay với em thật sự là do gia đình sao?"
Nguyên nhân gia đình? Thật sự?
Diệp Ngữ Thần ngớ người: "Hả?"
"Anh không cần nói là em khiến anh mệt mỏi nữa." Vũ Tu lại lắc lắc điện thoại, "Nếu anh thật sự muốn chia tay, thì sẽ không gửi tin nhắn như thế này cho em. Cho nên là anh bị ép phải không?"
Suy đoán này cũng không sai.
Nhưng có liên quan gì đến gia đình anh?
"Anh trai anh rất tốt, em cảm thấy không phải anh ấy." Vũ Tu tiếp tục phân tích, "Em nhớ trước kia mẹ anh luôn cản trở sự phát triển của anh, cho nên người ép anh chia tay với em chắc là mẹ anh đi? Anh trai anh cũng không tiện nói gì".
Diệp Ngữ Thần nghe được 'suy luận' này, thật sự là dở khóc dở cười.
Mẹ anh đúng là có ngăn cản anh đóng phim, nhưng đó đều là vì việc làm ăn của gia đình. Hầu hết thời gian, cha mẹ anh đối xử với anh vẫn luôn là thái độ nuôi thả, mà từ khi anh bị bệnh, bọn họ càng chiều theo tính khí của anh, không có chuyện ép anh như hắn nói.
Đối với việc anh không muốn về nhà vào dịp Tết, cũng không phải quan hệ của anh với cha mẹ không tốt, mà chỉ là anh không muốn trở lại môi trường xã giao trước kia, bởi vì người quen anh nhất định sẽ hỏi về bệnh tình của anh.
"Bị em đoán ra rồi." Nếu Vũ Tu đã tìm được lý do hợp lý, Diệp Ngữ Thần liền thuận theo lời hắn nói, "Đúng là mẹ anh không muốn anh trở thành diễn viên."
"Vậy bây giờ thì sao?" Vũ Tu hỏi, "Anh biết ba mươi tuổi làm diễn viên cũng không muộn mà."
Đây không phải là vấn đề về tuổi tác.
Diệp Ngữ Thần sợ Vũ Tu sẽ khuyên anh làm diễn viên lại từ đầu nên anh đành phải dẫn dắt chủ đề lên người Vũ Tu: "Còn em thì sao? Không phải em muốn làm biên kịch sao?"
"Đúng." Vũ Tu nói, "Em đã suy nghĩ về tác phẩm đầu tiên, đến lúc đó còn phải nhờ anh đưa ra kiến nghị cho em đó, thầy Tạ à."
Hắn cố ý gọi anh là thầy Tạ, có ý trêu chọc.
Anh vẫn chưa nghĩ ra lý do tại sao anh lại bị bại lộ, đành hỏi: "Cho nên thật sự là Chu Tuyền nói cho em biết sao?"
"Cũng không phải." Vũ Tu nói: "Là anh có quá nhiều sơ hở."
"Không có mà." Diệp Ngữ Thần nhíu mày, "Em cũng chỉ là đoán mò mà thôi."
"Anh thật sự cho rằng em tới đây là để du lịch sao?" Vũ Tu hỏi.
Diệp Ngữ Thần trợn tròn hai mắt: "Em sẽ không phải..."
"Ngay từ đầu, em tới đây chính là để tìm anh."