Hiệu Ứng Mỏ Neo

Chương 42: Bà xã ngốc

Nghe được tên Chu Tuyền từ trong miệng Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần chỉ cảm thấy có một quả bom nguyên tử nổ tung ở bên tai.

Vũ Tu không biết Chu Tuyền, hắn có thể biết tên thật của cô, chứng tỏ hắn thật sự biết cô không phải Tạ Hiểu.

"Sợ rồi sao?" Vũ Tu nghiêng đầu quan sát phản ứng của Diệp Ngữ Thần, "Sao anh không nói chuyện?"

Khi hỏi câu này, giọng điệu của hắn rất bình thản, không có ý tứ đùa giỡn, cũng không có cảm thấy mình đang từng bước áp sát, giống như chỉ là đang nói, đây đều là chuyện trong lòng biết rõ, có gì mà phải kinh ngạc?

Mà điều này khiến Diệp Ngữ Thần càng thêm chắc chắn, Vũ Tu không phải là đang thăm dò.

Thảo nào Vũ Tu lại nói trông bây giờ anh cũng không thông minh cho lắm, nhưng rốt cuộc là anh để lộ từ khi nào?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Bất kể như thế nào, Diệp Ngữ Thần ổn định lại tâm trạng, nói: "Anh không biết em đang nói gì."

"Ừ, em biết rồi." Vũ Tu bất đắc dĩ thở dài, không ngạc nhiên chút nào, "Cho dù bắt được anh, anh cũng không thừa nhận."

Diệp Ngữ Thần không khỏi nghĩ đến một chuyện khác, nếu nói Chu Tuyền là 'kẻ phản bội', vậy chẳng lẽ chuyện anh bị bệnh thắt lưng cô cũng nói cho Vũ Tu biết sao?

Anh nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ

này.

Tuy Vũ Tu, đồ khốn này, từ hư ngầm trở thành hư công khai, nhưng hắn không thể nào biết rõ Diệp Ngữ Thần có bệnh thắt lưng, mà còn giày vò anh như vậy.

Còn nữa, chuyện bệnh thắt lưng là điều cấm kỵ của Diệp Ngữ Thần, nếu Chu Tuyền thật sự nói chuyện này cho Vũ Tu biết, vậy anh có thể cắt đứt quan hệ với chị họ thân yêu này được rồi.

"Anh đã nói là không phải anh rồi." Diệp Ngữ Thần đẩy cánh tay đang ôm eo anh của Vũ Tu ra, "Anh từ trước đến nay không có hứng thú làm biên kịch."

"Anh không thể không cãi bướng sao?" Vũ Tu có chút đau đầu hỏi: "Chuyện này rất khó để thừa nhận sao?"

"Thừa nhận cái gì?" Diệp Ngữ Thần thản nhiên hỏi, "Không phải chính là không phải, không cần thiết phải lừa em."

Bỏ lại câu này, Diệp Ngữ Thần đi vào trong hành lang, cũng không quay đầu lại, mà Vũ Tu ỷ vào chân dài, hai ba bước liền đuổi theo, nắm lấy cánh tay Diệp Ngữ Thần kéo anh xoay người lại, đối mặt với mình.

"Anh cứ như thế này thật sự khiến em phát điên." Vũ Tu nhíu mày nói: "Nếu không phải em nhìn thấy lịch sử danh sách phát của anh, em thật sự không hiểu nổi tại sao anh lại đá em, rồi lại làm biên kịch. Anh chính là còn yêu em, không phải sao?"

"Anh nói lại lần nữa, anh không làm biên kịch." Diệp Ngữ Thần lạnh nhạt nói, "Còn nữa, em bớt đem chuyện lịch sử danh sách phát ra để nói đi."

Anh di chuyển cánh tay muốn tránh khỏi cánh tay của Vũ Tu, nhưng hắn lại giữ anh chặt hơn, giống như anh mà không nói rõ thì không cho đi.

"Anh viết 'Hạ Quả' và 'Sống có gì vui' đều là sáng tác riêng cho em, chuyện này còn chưa thể nói rõ sao?" Vũ Tu hỏi.

Cánh tay Diệp Ngữ Thần bị nắm đến đau, không kiên nhẫn nói: "Ai nói là sáng tác riêng cho em, có phải em tự làm đa tình quá rồi không?"

"Vậy anh nói đi, anh viết cho ai?"

"Anh..."

Vừa mở miệng, Diệp Ngữ Thần liền nhận ra thôi xong rồi, anh bị đồ khốn này cho vào tròng rồi.

Nếu anh phủ nhận anh là biên kịch của hai bộ phim này, vậy anh lấy tư cách gì để nói bộ phim được sáng tác riêng cho ai?

Vũ Tu cuối cùng cũng thu lưới tóm được Diệp Ngữ Thần, giọng hắn ung dung nói: "Anh vẫn như lúc trước."

Diệp Ngữ Thần cực kỳ buồn phiền: "Cái gì như lúc trước?"

"Bà xã ngốc ạ."

Lại là ngốc, lại là ngu ngốc, Diệp Ngữ Thần tức giận dồn sức đẩy Vũ Tu ra: "Ai là bà xã của em?"

Nhưng Vũ Tu chỉ lùi về sau một bước nhỏ, lại tiến tới ôm Diệp Ngữ Thần vào lòng: "Là anh."

"Em nói là anh thì là anh sao?" Diệp Ngữ Thần nổi cáu, "Buông anh ra!"

"Không buông." Vũ Tu ôm chặt lấy Diệp Ngữ Thần, "Lần này, anh đừng hòng đá em."

Diệp Ngữ Thần càng thêm giãy giụa, nhưng đúng lúc này, trong khóe mắt anh đột nhiên thoáng nhìn thấy một cái đầu lén lút thò ra ở cuối hành lang, anh lập tức dừng lại, quay sang nhìn bên đó.

Vũ Tu cũng buông lỏng nhìn theo ánh mắt Diệp Ngữ Thần, chỉ thấy dì mặc tạp dề từ trong góc đi ra.

"Thầy Diệp, cậu Vũ." Dì hơi lúng túng lau tay vào tạp dề, "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."

Diệp Ngữ Thần dùng cùi chỏ đẩy Vũ Tu ra, khôi phục vẻ lạnh nhạt ngày thường, đi về phía dì: "Buổi tối ăn gì?"

"Chồng dì mới vớt được cá hố lên, tươi lắm." Dì nói.

"Được."

Diệp Ngữ Thần đi qua chỗ rẽ, đi tới khoảng trống rộng rãi, anh nhìn lướt qua lan can đến phòng ăn dưới tầng, lại nói với dì: "Dì đi dọn một bộ bát đũa đi, buổi tối, cậu Vũ không ăn ở đây."

"Hả?" Dì hơi bất ngờ, "Được."

"Dì không cần dọn đâu." Vũ Tu đi tới, "Cháu ăn ở đây luôn."

"Dì dọn đi." Diệp Ngữ Thần liếc nhìn Vũ Tu một cái, "Ở đây không có cơm cho em."

Dì không biết xảy ra chuyện gì, nhiệt tình nói: "Thầy Diệp, dì nấu nhiều lắm, đủ cho hai người ăn."

"Vậy cũng không có cơm cho em ấy." Diệp Ngữ Thần thản nhiên nói, "Cháu bảo dì dọn thì dì cứ dọn đi."

"Ồ, được." Dì đồng ý.

Lúc này, thang máy dừng ở tầng hai, Diệp Ngữ Thần ấn nút định đi vào, nhưng Vũ Tu đột nhiên đi tới chặn đường anh: "Diệp Ngữ Thần."

Diệp Ngữ Thần thờ ơ đón nhận ánh mắt của Vũ Tu.

"Kim chủ chính là làm như vậy sao?" Vũ Tu nói, "Không cho ăn cơm."

"Đây mới là kim chủ bình thường." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh muốn cho em ăn cơm thì cho, không muốn thì không cho, có vấn đề gì sao?"

"Được." Vũ Tu bước sang bên cạnh, nhìn qua giống như là có ý nhường đường.

Diệp Ngữ Thần còn tưởng hắn thành thật, nhưng ai ngờ một giây sau, Vũ Tu đột nhiên cúi xuống bế anh lên mà không hề báo trước.

"Vũ Tu!" Diệp Ngữ Thần vô thức vòng tay qua cổ Vũ Tu, trợn tròn hai mắt nhìn hắn, "Em làm gì vậy?"

"Anh muốn bỏ đói em." Vũ Tu cụp mắt xuống, nhìn người trong ngực, "Em chỉ có thể tự mình nghĩ cách."

Diệp Ngữ Thần còn chưa kịp hiểu ý Vũ Tu đã nghe dì ở bên cạnh 'A' một tiếng, đỏ mặt quay đi, dáng vẻ như không dám nhìn hai người, mà muốn nheo mắt nhìn.

Lúc này, Diệp Ngữ Thần mới hiểu Vũ Tu là muốn ăn anh thay bữa tối, nhíu mày nói: "Em thả anh xuống!"

"Có cho em ăn cơm không?" Vũ Tu hỏi.

"Em!"

Dì ở bên cạnh quan sát bọn họ, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, Diệp Ngữ Thần cũng không tiện nổi giận, chỉ có thể hít sâu một hơi, nói: "Thả anh xuống, không cần dọn bát đũa."

Vũ Tu còn chưa kịp phản ứng, dì đã lên tiếng trước: "Được! Món cá hố hôm nay dì làm ăn ngon lắm, cậu Vũ nhất định phải nếm thử."

Vũ Tu thả Diệp Ngữ Thần xuống, tâm tình vui vẻ đáp lại: "Vâng."

Sau khi ba người ra khỏi thang máy, dì cũng không ở lại lâu, ngồi xe điện nhỏ đi xuống núi nấu cơm.

Mãi cho đến khi ngồi xuống bàn ăn, Diệp Ngữ Thần mới chú ý tới trên bàn ngoài đồ ăn ra, còn có hoa tươi màu hồng không biết dì hái từ chỗ nào, làm nổi bật bầu không khí tế nhị lại mập mờ.

Chắc là cuộc sống trên đảo quá buồn chán nên dì mới rảnh rỗi như vậy. Diệp Ngữ Thần nghĩ thầm.

Cắn một miếng cá hố, hương vị thật sự rất ngon, phiền muộn trong lòng Diệp Ngữ Thần giảm bớt chút ít, nói với Vũ Tu: "Dù sao em cũng là đại minh tinh, có thể chú ý một chút không?"

"Không thể." Vũ Tu nói.

"Tại sao?" Diệp Ngữ Thần nhíu mày, mơ hồ lại muốn nổi giận.

"Không có tại sao." Vũ Tu từ trong bát ngước mắt lên nhìn Diệp Ngữ Thần nói, "Không muốn."

Diệp Ngữ Thần: "..."

Thôi quên đi.

Cũng không phải ngày đầu quen biết Vũ Tu, đồ khốn này chính là có đức hạnh này.

Diệp Ngữ Thần thở ra một hơi, không hiểu sao có chút cảm khái: "Em vẫn tùy hứng như vậy."

Vũ Tu đặt bát trong tay xuống, giống như nghe được một từ rất mới lạ: "Tùy hứng?"

"Đừng nói với anh là em không nghĩ như vậy." Diệp Ngữ Thần gắp một đũa thức ăn vào trong bát, chỉ là còn chưa kịp ăn đã bị Vũ Tu cắt ngang.

"Thì ra trong mắt anh em chính là như vậy sao?" Vũ Tu hỏi.

Trong giọng nói của hắn không có ý chất vấn, là thật sự tò mò.

Diệp Ngữ Thần đột nhiên nghĩ đến Vũ Tu nói anh ngốc, anh cũng không biết.

Như vậy xem ra, có vẻ như Vũ Tu cũng không nhận ra mình tùy hứng như nào.

"Có thể em còn chưa phát hiện ra," Diệp Ngữ Thần vừa ăn vừa nói với giọng điệu bình thản, "Lúc chúng ta ở bên nhau, đều là anh nhường em."

Vũ Tu cụp mắt xuống, suy tư một lát rồi lại nhìn Diệp Ngữ Thần nói: "Cho nên, đây là nguyên nhân anh đá em?"

Có lẽ đây là ngòi nổ đi.

Diệp Ngữ Thần không trả lời.

"Nếu là chuyện ép anh cắt đứt quan hệ, vậy thì em đã nói xin lỗi với anh rồi." Vũ Tu khẽ nhíu mày, "Một tháng đó, mỗi ngày, em đều nhắn tin xin lỗi anh, nhưng anh vẫn muốn chia tay với em, thậm chí còn không muốn làm diễn viên nữa. Tại sao? Em hỏi anh trai anh, anh ấy cũng không chịu nói cho em biết."

Nhắc tới Diệp Bính Khôn, Diệp Ngữ Thần đột nhiên nghĩ đến anh trai anh cũng ngả về phía Vũ Tu, có chút kỳ quái hỏi: "Em và anh trai anh đã nói gì?"

"Nói em biết anh là Tạ Hiểu." Vũ Tu nói.

Thì ra là thế.

Diệp Bính Khôn biết Diệp Ngữ Thần mấy năm nay vẫn luôn ở sau lưng lặng lẽ giúp Vũ Tu, cho nên thật ra hắn ủng hộ hai người quay lại với nhau.

Nếu Vũ Tu đã biết những chuyện này, vậy Diệp Bính Khôn cũng không cần phải nhúng tay vào nữa.

"Sau đó," Vũ Tu dừng một chút, lại nói "Em còn khen kỹ xảo của anh ấy."

Diệp Ngữ Thần: "..."

"Kỹ năng diễn xuất của Chu Tuyền cũng tốt." Vũ Tu nói: "Người nhà anh đều rất thích hợp làm diễn viên."

Đây là ngầm châm chọc nói cả nhà anh đều là bậc thầy về diễn xuất đúng không?

Vũ Tu đã nói đến mức này, Diệp Ngữ Thần không thể tiếp tục giả vờ được nữa, anh mím môi, hỏi: "Em phát hiện Chu Tuyền không phải Tạ Hiểu là khi nào?"

"Em vẫn luôn cảm thấy không phải cô ấy." Vũ Tu từ từ nói, "Phong cách của cô ấy không giống người có thể viết ra 'Hạ Quả'."

Mấy năm nay, Diệp Ngữ Thần chỉ viết được hai tác phẩm, một là 'Sống có gì vui', giúp Vũ Tu giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Lan, còn có một bộ là 'Hạ Quả', đề tài đồng tính.

"Em nói cô ấy không phải, cô ấy liền thừa nhận?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Lúc đầu, cô ấy không thừa nhận." Vũ Tu nói, "Nhưng em tra được cô ấy đang làm việc ở ngân hàng đầu tư, nói em sẽ giao mấy trăm triệu tiền bồi thường kia cho cô ấy quản lý, cô ấy liền thừa nhận."

Diệp Ngữ Thần: "..." Được lắm, có thể cắt đứt quan hệ rồi.

Chẳng trách lúc Chu Tuyền vừa mới lên đảo, anh phái quản lý nhà hàng đi nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, nghe được toàn là đề tài đầu tư.

"Nhưng có một số chuyện cô ấy cũng không rõ." Vũ Tu đặt bát đũa xuống, nhìn Diệp Ngữ Thần hỏi, "Tại sao anh lại muốn viết 'Hạ Quả'?"

"Buồn chán, viết cho vui." Diệp Ngữ Thần nói, "Nguyên mẫu truyện đúng là chúng ta, nhưng không có ý gì khác."

"Thật sao?" Vũ Tu nói, "Em nhớ lúc đó đạo diễn muốn quay thành bi kịch, nói như vậy sẽ khắc sâu hơn nhưng biên kịch kiên trì nhất định phải là kết thúc viên mãn."

"Không muốn chú ấy sửa lung tung kịch bản của anh mà thôi." Diệp Ngữ Thần nói.

"Anh và em đều biết biên kịch không có quyền lớn như thế, cho nên nhà đầu tư phía sau cũng là anh đúng không?"

Diệp Ngữ Thần không thích loại cảm giác bị nhìn thấu này, nhíu mày nói: "Em lắm chuyện thế."

Có lẽ là cảm thấy Diệp Ngữ Thần đang trở nên kháng cự, Vũ Tu trì hoãn lại, chạm đến là thôi nói: "Một chuyện cuối cùng."

Diệp Ngữ Thần rũ mắt xuống, uống một ngụm canh cá, ngầm đồng ý cho Vũ Tu hỏi tiếp.

"Anh thấy em quay cảnh thân mật với người khác, anh không khó chịu sao?"

Đương nhiên là khó chịu. Diệp Ngữ Thần nghĩ thầm.

Nhưng để giúp Vũ Tu thoát khỏi cái mác sao nhí, thì cũng chỉ có thể như vậy.