“Oa! Cái này ngon quá! Sao lại có thể ngon thế được chứ!”
Tới gần bên cạnh con sông nhỏ, truyền đến một tràn tiếng khen không dứt miệng. Nếu đi qua xem, thì sẽ thấy một thiếu nữ đeo khuyên tai xinh đẹp miệng đang cắn cá nướng trong tay, bên cạnh nàng là thiếu niên mặc đồ trắng làn da cũng trắng nõn, mặt mày ôn nhu nhìn nàng, tai thỏ lông xù xù trên đầu nhẹ nhàng run run.
“A Mộc, cá nướng không thể ăn quá nhiều.” Con thỏ tinh nhắc nhở A Mộc, có thể thấy được nàng còn muốn ăn nữa, mà nàng như không nghe thấy, nên hắn đành phải đứng lên đoạt lấy giá nướng cá, một chân dẫm tắt đống lửa.
“Đừng ăn nữa!”
Nàng sửng sốt, thấy con thỏ tinh dẫm xong đống lửa còn chưa phản ứng lại, nàng có chút giật mình mà che miệng, cẩn thận nói. “Giày mới của ngươi…”
Con thỏ tinh cúi đầu, thân thể chấn động, muốn khóc lại không khóc được che lại đôi giày chính mình thật vất vả mới làm được. Cảm xúc một khi kích động thì liền biến trở về nguyên thân, tai thỏ buồn bã ỉu xìu gục xuống ở hai bên phe phẩy, lông mi màu trắng dính nước mắt, chọc người khác trìu mến.
A Mộc bất đắc dĩ vỗ đầu của hắn, thuận tiện xoa tai hắn luôn.
“Ngươi đó, ngốc muốn chết.” Nhớ tới động tác vừa rồi của thỏ tinh, khóe miệng A Mộc gợi lên nụ cười xấu xa.
Đôi mắt thỏ tinh hồng hồng nhìn nàng, “A Mộc sao lại có thể nói ta như vậy chứ! Hu hu…”
Nhìn thỏ tinh ngốc nghếch đáng yêu lại muốn khóc, A Mộc lười biếng mở miệng tính nói cái gì đó, thì đột nhiên thần sắc nàng biến đổi, thỏ tinh cũng dừng lại động tác cần an ủi, hai người đối diện nhau, đều thấy sự ngưng trọng trong mắt đối phương.
Giây tiếp theo bên sông nhỏ đã không còn bóng dáng hai người nữa, chỉ có một đống tro tàn đại biểu cho có người đã tới mà thôi.
Khu rừng đã thật lâu không có người tiến vào qua, chờ A Mộc cùng con thỏ tinh đuổi tới thì thấy nam tử mặc đồ đen máu chảy đầy đất, cậu nhíu chặt mày che lại vết thương, nhưng máu màu đỏ đen cứ không muốn sống mà chảy ra, sắc mặt cậu tái nhợt yếu ớt, cả người bởi vì mất máu quá nhiều nên đã lâm vào hôn mê.
“Lạc, quăng ra ngoài.” Nàng lạnh nhạt kêu tên thỏ tinh, không có một chút ý muốn giúp đỡ nào.
Nhưng mà con thỏ tinh do dự, hắn biến thành hình người đi tới bên cạnh A Mộc, nhẹ nhàng nói, “A Mộc, nếu mặc kệ hắn thì hắn sẽ chết mất.”
“Quăng ra ngoài.” A Mộc chỉ nói những lời này, mặt mày thờ ơ đạm mạc.
“Hắn vào rừng thì mùi máu tươi sẽ dẫn mãnh thú tới, mà hắn không thể xua đuổi mãnh thú, ngươi muốn nhìn hắn bị cắn nuốt vào trong bụng sao? Hơn nữa chúng ta lại không hiểu y thuật của con người, hắn tiến vào cánh rừng này chính là tự tìm đường chết, nên mau quăng hắn ra ngoài đi, tốt xấu gì cũng có thể toàn thây.”
Con thỏ tinh a một tiếng, thật cẩn thận tránh đi vết thương nâng cậu dậy, nhưng mà hai người cũng chưa nghĩ đến chính là cậu đã tỉnh lại, hai người đối diện với ánh mắt hung ác nham hiểm của cậu một hồi.
Cậu đẩy thỏ tinh ra, con thỏ tinh ai da một tiếng ngã xuống đất, A Mộc không nỡ nhìn thẳng, dời mắt đi, khóe mắt hơi run rẩy, ngay sau đó lại quay đầu lại, nàng bình tĩnh nhìn trong ánh mắt nam nhân kia còn mang theo một chút nghi hoặc.
Hắn vươn tay muốn đυ.ng vào nàng, không nghĩ tới chính là trực tiếp xuyên qua người nàng, thân hình nàng tức khắc trong suốt có chút hỗn độn.
Đáy lòng A Mộc lớn tiếng kêu cứu, vội vàng thối lui vài bước, ánh mắt cậu nặng nề làm A Mộc đoán không ra hắn nghĩ gì, con thỏ tinh một bên cũng có chút ngây ngốc, hắn hoảng hốt nói vài câu.
“A, A Mộc, hắn vậy mà thấy được ngươi sao?”
Sao lại thế này? Ánh mắt A Mộc cùng con thỏ tinh đều mê mang.
Nam nhân ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên ngữ khí vô lực mà nói. “Đừng quăng ta ra ngoài, ta có thể tránh khỏi tập kích của mãnh thú.”
Nói xong cậu liền té xỉu, để lại hai người liếc nhìn nhau.