Anh Ấy Là Vực Sâu

Quyển 11 - Chương 2

Hôm nay bạn đột nhiên bị kêu tăng ca, nên tới khuya bạn mới vội vã về đến nhà rồi chạy lên giường mở điện thoại, thanh hoạt động của hắn đã sáng lên.

Hắn mời bạn chơi game, bật chế độ cho cặp đôi, nên bạn mới online thì hắn rất nhanh đã tìm được bạn. Quá trình chơi không khỏi quá buồn tẻ, nên bạn trẻ con dán icon mặt xấu lên ID hắn, mà hắn không giống trước đây dán lại bạn.

Lúc này phần mềm truyền đến tiếng chuông đặc biệt làm bạn nhảy dựng, bạn nhanh mắt nhìn.

“Sao dạo này em không thường online vậy?” Hắn hỏi bạn.

Bạn đang cân nhắc nên trả lời hắn như thế nào, bởi vì phải đi làm nên thời gian chơi game rõ ràng đã giảm bớt, nhưng sao bạn lại không biết xấu hổ nói ra chuyện này chứ.

Cho nên bạn trả lời có lệ. “Vì em đang bận, mà anh đừng lo em nhất định sẽ chơi game với anh.”

Đối phương im lặng, bạn thấy trạng thái đối phương đã biến thành offline, làm tim bạn đập lộp bộp.

Hắn sẽ không giận chứ?

Bạn nói thêm mấy câu, nhưng đều không có ngoại lệ chìm vào đáy biển.

Bạn nhắn tin không ngừng, mềm cứng đều dùng một lần, nhưng đối phương chẳng có phản ứng.

Ai nói con trai tức giận rất dễ dỗ, đáng bị đánh! Bạn mặt không biểu cảm nghĩ.

Bạn trai tức giận lại cố chấp không cho bạn lui đội, ngươi nói hắn hắn lại không trả lời, ấu trĩ như con nít.

Bầu không khí kỳ lạ vẫn luôn duy trì đến rạng sáng. Bạn rốt cuộc nhịn không được nữa, dứt khoát treo máy rời game, sau đó nhắn tin nhắn thoại cho hắn.

“Ngày mai em còn có việc nên em ngủ trước đây.”

Ai ngờ mới nhắn vậy thì đối phương đã gọi lại. Tim bạn đập thình thịch, nuốt nước miếng nhận điện thoại, thật cẩn thận hỏi: “Alo?”

“Có phải em... chán rồi không?” Đối diện truyền đến giọng nói có chút buồn bực, ngữ điệu khổ sở như con dao xẻo tim bạn, bạn thở dài, khẽ cắn môi quyết định nói ra.

“Thật ra mấy ngày nay em không online là vì em đang đi làm, không phải anh thường xuyên tặng em skin sao, nếu cứ vậy thì em thấy không ổn lắm…”

“Cho nên nguyên nhân là do anh sao?” Đối diện trực tiếp nói một câu làm ngẩn người, trong lúc nhất thời đoán không ra đối phương nghĩ như thế nào, chỉ có thể ừ một tiếng.

Trong điện thoại phát ra một tiếng cười khẽ, sung sướиɠ vui vẻ, làm tai bạn đỏ lên một mảnh.

“Không sao đâu bé ngoan, anh tặng em đồ chỉ là vì anh muốn thôi, em không cần áp lực, em chỉ cần nhận tâm ý của anh thôi, anh đã rất vui rồi.”

Bạn nhìn điện thoại mà nội tâm phức tạp, sợ rằng hắn là tên ngốc to xác. “Em ngại.”

“Vậy tháng sau em đừng đi làm nữa, chơi game với anh được không?”

Nói thật bạn rất thích công việc này, bởi vì mọi người ở đó rất hòa thuận, rất quan tâm bạn, nhưng bạn càng thích làm sâu gạo hơn.

“Được!”