Thú Nhồi Bông Thì Làm Sao?

Chương 10: đấu giá.

- Đi thôi.

Bách Lý Châu lạnh lùng đi về phí trước, Tần Mạch cũng không quá quan tâm, dù sao người ta cũng là nam chính mà, kiêu ngạo một chút là bình thường.

Giờ tan tầm quả nhiên là giờ nhộn nhịp nhất, Bách Ly Châu kéo cậu đến một quán ăn nhỏ, đúng ăn là một chiếc xe bán hàng kéo cậu ngồi xuống.

- Ông chủ, cho hai bát phở bò.

Tần Mạch lúc này mới để ý cái bụng mình, đã bụng sắp dính vào da lưng đến nơi rồi, thầm cảm khái nam chính cũng tâm lí với tiểu đệ đấy chứ.

Cậu vô thức nhét mình vô chức tiểu đệ của tiểu đệ của năm chính, cho cậu ở nhà hắn, lại còn cho cậu ăn, vừa tốt bụng vừa dịu dàng như vậy sao mấy tên kia lại không có mắt như vậy chứ.

Cậu đón lấy bát phở bò ông chủ mang ra, húp một chút nước màu nước gạo thành ngọt ninh từ xương, tay với lấy lời đựng ớt thêm vào.

Thêm hai ba lượt mới thấy ổn vui vẻ ăn, quay qua Bách Ly Châu thấy hắn cực kì kiên nhẫn vớt sạch hành được thêm vào ra khỏi bát.

- Cậu không ăn được hành sao?

Miệng bất giác nói chuyện liền nhận lại ánh nhìn sắc lẹm của năm chính, đợi hắn cúi xuống cậu cũng khoogn dám nói thêm, không phải mình lại chọc gì hắn nữa chứ.

Bách Lý Châu thở dài, hắn nhíu mày nghĩ đến hình ảnh vừa nãy, hắn không thể không thừa nhận cái tên quái gở ngồi cạnh hắn thực sự rất đẹp, nếu sắc đẹp mà là món ăn chắc chắn hắn đã sớm bị nhét no luôn rồi.

( Mẹ ghẻ: ui chùi ui, hoá mắt thẩm mỹ của con vẫn bình thường nghen).

Vậy mà tên kia lại không hề biết, đã vậy còn ăn uống ngôn lành, đôi môi đỏ mọng đỏ ăn cay mà hỏi sưng lên cực kì mê người, giống như vừa bị chà đạp vậy.

Nghĩ như vậy, sắc mặt hắn trầm xuống, hắn từ khi nào lại nổi lên hứng thú với một tên cùng giới cơ chứ, đã một lần như nhược, hắn không thể để bản thân như nhược thêm lần nào nữa.

Đợi khi hai người ra khỏi quán cũng đã 6 giờ, Tần Mạch hết sức thoả mãn.

- Cậu còn nhớ đường về nhà không?

Bách Lý Châu từ nhà vệ sinh đi ra đã thấy một bộ đồ thường phục khác, hắn nhìn thời gian trên điện thoại, vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng như vậy quả thực rất hút mắt, đặc biệt cả hai người đều rất đẹp nữa, kéo theo ánh nhìn đổ ập từ xung quanh.

- Nhớ. Sao vậy?

- Cậu về nhà trước đi...

- Nhớ khoá cửa cẩn thận.

Hắn ngập ngừng nói, lại không biết nghĩ đến cái gì mới phun nốt ra câu còn lại.

- Cấm đi theo.

- Cậu là con giun trong bụng tôi à, có thể đừng doạ người như vậy được không?!

Tần Mạch quả thật đáng nghĩ đến chuyện bám đuôi theo đã bị Bách Ly Châu đánh tan cái ý định đó ngày trong trứng nước rồi.

- Được được, tôi không đi là được chứ gì, mau đi đi.

Cậu bĩu môi thân thở ngoan ngoãn đi về nhà.

Bách Lý Châu hơi mỉm cười lại ngày lập tức nhíu mày, hắn ra khỏi con ngõ lên xe đi thẳng đến điểm hẹn.

Một người áo đen cũng kính chào hắn, đợi hắn gật đầu mới dám dẫn người đến phòng nhỏ thay đồ.

Đợi hắn bước ra đã là một người hoàn toàn khác, thân hình cao ráo khoác trên người bộ vest đen, tuổi vẫn còn trẻ nhưng lại mang khí thế chững chạc, mọi hành động cử chỉ vừa dứt khoát, vừa thanh lịch.

Đôi mắt lạnh lẽo, thờ ơ không hợp tuổi càng khiến người áo đen rùng mình, thoáng nhìn theo lại không nghĩ tới trùng khớp một cách khéo léo với hình ảnh của người đó.

Trực giác mách bảo người này chắc chắn không tầm thường, hắn không thể đắc tội.

Năm nhân áo đen đưa lên một cái mặt nạ che lấp toàn bộ gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt thâm sâu khó lường.

Hai người theo chân một người phục vụ đi vào tháng máy, chỉ thấy hắn nhấn cùng lúc hai phím 3 và 18, trên đó liền mở ra một khe hở, tên phục vụ lấy ra một tấm thẻ trong người đặt vào khe hở đó, màn hình liền hiện lên 2F1, tháng máy liền đi chuyển động.

Một lần nữa hắn lại bước chân vào cái nơi này, khoé miệng hắn nhếch lên một nụ lạnh lẽo, trong mắt âm trầm một mảnh.

Người phục vụ hơi khom người mời hai người bước vào đài quan sát.

Vị trí chính diễn, tầm quan sát cực tốt được ngăn cách bằng tấm kính một chiều, mọi khung cảnh phía dưới đều đọng lại trong đáy mắt hắn.

Bên dưới là một quán bar, những vũ công nóng bỏng, cả nam cả nữ đều phô bầy ra những gì mình đẹp nhất, đủ thứ hỗn tạp khiến hắn cực kì chướng mắt.

Hắn cũng từng xông vào quán bar này mooti cách ngu ngốc, từng đứng dưới cái sân khấu bẩn thỉu kia để giúp một thứ không xứng đáng có được sự giúp đỡ của hắn.

Chưa đến năm phút, quán bar đã thấy đổi, mọi âm thanh với những vũ công đều dừng lại, thấy vào đó là ánh đèn vàng mờ áo, chính diện sàn nhảy là một người đeo mặt nạ che khuất khuôn mặt đang giới thiệu.

- Chào mình quý vị đến với sàn đấu giá Hắc Tình Vệ ngày hôm nay.

- Sàn đấu giá chúng tôi luôn có những món hàng mới đầy đủ các thể loại cho các vị lựa chọn, còn chần chờ gì nữa bước ngày vào món hàng đầu tiên nào!!

Những món đồ lần lượt được mang lên, ngọc trai được gia công tính xảo, mặt dây chuyền hiếm có được đính những viên kim cương vô giá,...

Hắn hoàn toàn không quá để tâm, gương mặt thờ ơ nhìn xuống dưới dường như chẳng có chuyện gì liên quan đến hắn.

- Món hàng cuối cùng của ngày hôm nay, chắc chắn mọi người sẽ thoả mãn.

Một cái l*иg rất lớn được trùm tấm vải đỏ rực lên trên, dù ánh đèn có chiếu vào cũng không nhìn ra được bên trong là thứ gì.

- Mọi người có muốn biết không nào, món đồ này cực kì quý giá cũng là món quà lớn ngày hôm nay, hãy cho tôi một cái giá khởi điểm được không ạ?

Tiếng xì xào thảo luận dưới khán đài, ở đây ai cũng biết bên trong là thứ gì, chỉ có cực phẩm mới có thể đem lên đến đây nhưng vẫn là cực kì đó dự.

- 10 vạn.

Một người phí dưới cầm biển đưa lên, mọi người theo đó chú ý theo nhưng vẫn là im lặng.

- 100 vạn!!!!

- Một vị khách đặc biệt đã ra giá!!

- 100 vạn lần 1!

- 100 vạn lần 2!

- 100 vạn lần 3!

- Chốt!!! Giá khỏi điểm 100 vạn!!!

Mọi người đồng thời hút một ngụm khí lạnh, nhưng khác biệt là ai ở đây cũng vì thế mà như được tiêm máu gà càng thêm điên cuồng hơn.

- Được rồi, mời kéo vải!!!

Bách Lý Châu nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt hắn rét lạnh đến cực điểm, người ra giá là hắn, cùng chơi nào!