Thú Nhồi Bông Thì Làm Sao?

Chương 9: đợi.

Tần Mạch thỏa mãn cười đến đặc biệt khoái chí, sự khó chịu do thời tiết nóng nực cũng bị đá bay mất không chút tăm hơi.

Khuôn mặt thiếu niên trong sáng rạng rỡ, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh tràn ngập ý cười, khé miệng vẫn luôn cong lên ấp ủ ý cười giờ nở rộ, hai cánh môi xinh đẹp có chút khô cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.

Cậu trai bị vây quanh bởi một đám nữ sinh, khuôn mặt bối rối không biết nên làm sao( ông đây học 101 cách giả ngầu quả nhiên không uổng phí!!!) thì một bàn tay túm lấy tay cậu kéo đi, nhiệt độ nóng rực nơi cổ tay làm cậu lập tức tỉnh táo lại không ít.

Chết rồi, cái bộ mặt đê tiện vừa nãy bị nam chính thấy rồi, có phải cậu ta nghĩ mình đang mơ ước vợ cậu ta không??!!

Cậu bị lôi một đường đi thẳng ra khỏi đám đông, sắc mặt nam chính cực kì không tốt, cả một đường dù cậu có hỏi thế nào cũng không chịu nói chuyện.

Tần Mạch tỏ vẻ oan ức không chịu được, đến lúc bị cơn đau ở mũi làm cho điếng người mới bừng tỉnh phát hiện mình đang ở trong phòng y tế.

- Ui da, cậu nhẹ tay một chút có được không?

Tần Mạch đau đến nhăn cả mặt vào, Bách Ly Châu vẫn tiếp tục sát thương cho cậu nhưng động tác trên tay đã nhẹ đi rất nhiều, mặt đằng đằng sát khí như sắp đánh cậu tới nơi.

- Cậu theo dõi tôi làm gì?

Tần Mạch chột dạ gãi sống mũi, ai nghĩ lại động đến vết thương đau đến nói không nên lời.

- Nói.

Vừa nãy còn quan tâm cậu, bây giờ lại quay mặt đi giận dỗi là thế nào, lẽ nào đến tuổi nổi loạn rồi sao?

Bách- cộng cả kiếp trước lẫn kiếp này đã là 45 tuổi- Ly Châu:...

- Không phải tôi nói với cậu rồi sao? Tôi tới bảo vệ cậu một đời bình an đó.

Tần Mạch mở to đôi mắt vốn đã tròn của mình long lanh mà nhìn hắn, thành thục bầy ra bộ dáng cực kì vô tội, cực kì trong sáng.

Bách Ly Châu nhìn cậu, đôi mắt hắn tối màu đi: " Một đời bình an" sao?

Trong lòng hắn nở một nụ cười lạnh cực kì thâm ý, ngoài mắt lại như không, đôi mày hơi nhíu lại " cậu thần kinh rồi", mặt hắn bầy ra biểu cảm trọn vẹn như vậy.

Được rồi, không tin cũng được, ông đây vẫn tận chức tận trách làm tròn trách nhiệm trông trẻ.

Hai người bước ra khỏi phòng y tế đã hơn 11 rưỡi, đành phải xuống nhà ăn trường xử lý cái bụng trống rỗng.

Nhà ăn của trường đặc biệt đặc biệt khó ăn, Tần Mạch vừa ăn được miếng suýt chút nữa là nhổ ra rồi.

Ngậm ngùi nuốt vào lại thấy Bách Ly Châu ăn uống vô cùng bình thường giống như cậu ta hoàn toàn không cảm thấy gì vậy, đúng thật là quá đáng thương mà.

- Cậu...ăn được thật sao?

Tần Mạch nhịn không được mà hỏi, Bách Ly Châu hơi khựng lại, lại quay qua nhìn cậu.

- Có ăn là được.

Hazzz, thật là, đúng là làm nam chính cũng chả sung sướиɠ gì cho cam, cái đồ tác giả chít tịt.

Trong lòng phun tào, Tần Mạch ăn uống qua loa rồi đi về kí tú xá với Bách Ly Châu.

Bách Ly Châu là học sinh giỏi nhất toàn trường, luôn được thầy cô ưu tiên hết mức, để tiện cho việc học còn sắp xếp nguyên căn kí túc xá tại truongf không chung đυ.ng với ai hết, tiết kiệm thời gian học cho hắn.

- Giấy tờ tùy thân của cậu đây, tôi đã giúp cậu hoàn thành rồi, từ giờ cậu có thể đi học.

Cậu cầm tập giấy trên bàn, không khỏi cảm thán, quả nhiên là nam chính, làm cái gì cũng phải tốc độ như vậy, mới sáng hôm nay cậu nhắc tới mà giờ đã có, thật quá nhanh rồi.

Tần Mạch không nhiều lời một hai kí thẳng vào giấy tờ, Bách Ly Châu hơi nhướng mày, lại không quan tâm đưa cậu thêm một bản nữa.

- Đây là giấy tờ thuê nhà, cậu sẽ phải làm việc nhà thay cho phí thuê nhà...

Hắn chưa nói xong Tần Mạch đã kí cái rụp, xong liền nhảy tót qua bên giường đối diện mà ngủ.

Nhìn hai bản hợp đồng với chữ ký lộn xộn của người kia, đôi mắt hắn có chút khó hiểu, từ lúc sáng hắn lập giấy tờ đã thấy mình buồn cười rồi.

Đời trước bị người hắn cho là anh em vào sinh ra tử phản bội hắn, ngườu hắn yêu nhất lại chính tay gϊếŧ hắn, giờ hắn lại chẳng thể nâng cao đề phòng với cái người vừa đặt lưng xuống đã ngủ say kia.

Có lẽ tâm hắn vẫn quá mềm yếu rồi đi, hắn cũng muốn xem, cậu rốt cuộc muốn giở trò gì đây.

Thẳng đến lúc Tần Mạch dậy đã hơn 4 giờ chiều, cậu ngơ ngác nhìn giường đối diện đã không còn au liền cuống cuồng bật dậy, không kịp thích ứng mà té lộn nhào xuống đất.

Cậu nhặt tờ giấy trên bàn lên nhìn, nét chữ vừa cứng cáp vừa phóng khoáng nhìn thôi cũng thích mắt, nhìn lại chữ mình bỗng thấy có chút đau lòng.

" Tôi đi học, 5h15 phút đứng đợi tôi trước cổng trường."

Tần Mạch liền có thời gian thoải mái, từ gốm qua đến hôm nay cậu bị nam chính ôm suốt đêm là được ba tiếng, vậy là cậu đã an toàn được tận mười hai ngày, quá ư là thoải mái.

Tần Mạch vui sướиɠ mà chỉnh lại áo đồng phục bị mình làm cho nhăn thành một đoàn, tạm nhìn ổn mới xác mông ra khỏi ký túc xá, đúng 5h 15 có mặt.

Cậu vừa ra đến nơi đã có không ít người nhìn cậu, phần vì trận đấu bóng rổ mà nhìn, phần vì vẻ ngoài quá mức xinh đẹp mà dừng lại.

Tần Mạch rất tự tin vào nhan sắc của mình, đến chính cậu nhì còn chảy nước miếng chứ chả nói là những người khác.

Bách Ly Châu đi ra đã thấy một cảnh này, Tần Mạch đứng trước cổng trường, khuôn mặt xinh đẹp cười gượng từ chối xin số điện thoại của hai cô gái, lông mày lập tức nhíu lại, tâm tình bỗng chốc khó chịu.

Tần Mạch thấy hắn liền vẫy tay, gương mặt trắng ngần nở nụ cười tuyệt đẹp, đặc biệt trong sáng vô hại với hắn, liền chạy về phía hắn, lúc này tâm tình hắn bỗng tốt hơn một chút.

- Cậu làm gì mà lâu vậy, tôi đợi cậu nãy giờ rồi.

Đủ tám cái răng trắng tinh ló ra trước mặt hắn, cười đến cực kì thiểu năng.