Thú Nhồi Bông Thì Làm Sao?

Chương 8: xin lỗi.

Tấm áo thể dục bị miết đã có chút cũ, mái tóc dài chờm qua mắt có chút ẩm ướt.

Bách Ly Châu đứng ngoài cửa lớp, hắn đã biết trước sẽ bị chậu trước kẹp trên vừa đổ vào người, nhưng vẫn cố tình để bị dội, hắn bước vào phòng y tế, dùng tạm nhà tắm trong đấy, mặc đồng phục xong rồi cũng không có ý định trở về lớp mà đi lang thang trong sân trường.

Không ngờ lại thấy cái bóng dáng theo dõi mình hồi sáng đang vật vờ trên ghế đá, hắn liền muốn quay đi mất lại nghe thấy cậu lầm bầm gọi hắn.

- Bách Ly Châu, rốt cuộc cậu đi đâu mất rồi!

Cái tên đến đường còn không biết vậy mà dám mạnh miệng nói bảo vệ hắn thật không biết tên này tiếp cận hắn làm cái gì nữa.

Hắn mua cho cậu chai nước, đối mặt với khuôn mặt chột dạ, né tránh của cậu, bề ngoài vẫn thờ ơ, bên trong lại đang tự chế diễu mình, dù đã qua một đời rồi vậy mà vẫn còn dễ tin người đến gậy, ngón tay miết trang sách đến trắng bệch thể hiện rõ nội tâm của hắn.

- Ừm...thì...tôi cũng muốn đi học với cậu!

Không cần biết cậu ta tiếp cận hắn có mục đích gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn là được.

Bách Ly Châu liền đứng lên rời đi, hắn thoáng nhìn qua sân bóng rổ, thị giác tốt cho hắn thấy có người vô tình ném bóng về phía hắn.

Hắn hoàn toàn có thể đỡ được nhưng vẫn mặc cho nó lao tới đầu mình.

- Cẩn thận!

Tiếng hét to tống lên kinh hãi đỡ quả bóng, trong mắt hắn có chút kinh ngạc, đồng tử co rút lại, rất nhanh liền quay lại bình thường, hắn không nên dễ xao động như vậy.

Người kia dường như biết hắn không thích bị động chạm, bàn tay luống cuống lo lắng, hết nâng lên rồi hạ xuống, bỗng nghe hắn nghe thấy tiếng chế nhạo quen thuộc.

Ánh mắt hắn hằn lên sự sắc lẹm sôi trào muốn băm tên này ra làm vạn đoạn.

- Bọn mày!!!

Tiếng rống giận giữ làm hắn tỉnh táo lại, hắn bất giác kéo lấy tay cậu, như động tác biểu thị sự yếu mềm kìm ném không muốn vướng vào rác rối.

Nhưng thực chất lại là lời dặn bản thân, chưa đến lúc.

Cậu gạt nay hắn ra, trong mắt hiện lên tức giận, sự tinh ranh lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp đó làm hắn ngỡ ngàng.

Thiếu niên như ánh mặt trời sáng lạn, tóa sáng trong chính nơi mà cậu đang đứng, là sân khấu không lộng lẫy nhưng lại làm cậu tự như ánh ban mai được rót xuống trần gian vậy.

Hắn ngây ngốc nhìn ngắm từng động tác của cậu, cậu thiếu niên so với đối thủ của mình còn muốn thấp hơn hẳn một cái đầu, chân tay thon dài, dáng người mảnh khảnh, làn da dưới ánh mặt trời càng thêm trắng đến phát sáng.

Thân hình nhỏ hắn ấy như một con chim én, nơi sân đấu là bầu trời, lao đến cực nhanh cướp lấy bóng của đối phương, không thiếu chiêu trò đánh lừa đối phương làm đối phương mất phương hướng mà nhắm thẳng đến rổ.

Ba điểm, đường bóng cực đẹp đập vào rổ, tiếng hét xôn xao dường như không chạm được đến hẵn trước mắt chỉ có bóng dáng của cậu thiếu niên, cười đến cực kì tinh ranh khiến đối thủ tức muốn nổ khói.

Dù có đứng trước một tên khổng lồ to cọ, cậu cũng chẳng hề nap búng mà vững vàng tiến về phía trước, khiến đối thủ hoàn toàn mất phương hướng mà giành thắng lợi về mình.

Nam sinh tóc vàng bị ăn đau ngay hai quả đầu đã khiến hắn cảnh giác hơn, quả thật hắn đã quá coi thường đối phương dẫn đến để bị lọt mất hai quả.

Hắn sâu sắc cảm thụ bực tức trong người, hắn không thể thua được!!!

Tần Mạch đứng trên sân thi đấu, mồ hôi vã ra như mưa, lưng áo đã sớm ướt nhẹp dính sát vào người cực kì khoa chịu, vài cọng tóc dinh bết vào trán càng nổi bật làn da trắng nõn.

Đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, l*иg ngực phập phồng, hổn hển hít khí, l*иg ngực đau nát, bàn tay đạp bóng có chút run rẩy nhưng vẫn không cản trở cậu.

Cậu hơi khụy xuống nén lức mat bật lên, không nghĩ tới cậu lại tính ném xa như vậy, nam sinh tóc vàng bật lên đón bóng nhưng không chạm tới, bóng cứ thế trượt khỏi đầu ngón tay hắn lao vào rổ.

Tiếng hét ầm ĩ vang lên, đôi mắt nam sinh ánh lên sự oán độc, hai người tiếp tục pha dẫn bóng tiếp theo.

Lần này hắn không còn khinh thường cậu nữa, luồn lách dùng hêt sức cướp lấy quả bóng, dẫn bóng cực kì nhanh chóng đến rổ của đối phương, Tần Mạch căng thẳng đến cướp bóng, giữ bóng.

Nam sinh tóc vàng hơi nhếch khỏe miệng, lợi dùng góc khuất không ai nhìn thấy liền thụi khuỷu tay vào mũi cậu làm cậu ngã vật ra đất.

Máu đổ rực liền cứ thế chảy ra thấm đẫm trong lòng bàn tay.

Bách Ly Châu không nhịn được mà bật dậy khỏi ghế, rồi lại không làm thêm bất kì động tác nào khác, tiếng lo lắng của mọi người càng thêm xôn xao, quả bóng của nam sinh tóc vàng kia liền úp vào rổ, kéo điểm số ngang nhau.

Tần Mạch hút hút mũi, cơn đau từ sống mũi vẫn chưa đỡ hơn, máu vẫn chưa ngừng chảy nhưng cậu không quan tâm, qua loa lau đi tiếp tục đánh bóng.

Đôi mắt cười đến thản nhiên làm nam sinh tóc vàng chột dạ, kèm theo cơn giận không tên mà cất tiếng nói kháy.

- Sao? Không cam tâm? Tên đàn bà như mày vẫn là nên quay về rúc sau lưng tên ngu xuẩn kia đi.

Tần Mạch lần thứ hai bị gọi là "đàn bà", khí thế quanh người liền trực tiếp không ổn rồi, nụ cười càng dịu dàng bao nhiêu thì cậu càng tức giận bấy nhiêu.

- Ai thắng ai thua, vẫn chưa biết đâu!

Giọng gằn xuống chế nhạo, cậu tận dụng phút cuối cùng, trực tiếp bật lên, nam sinh tóc vàng đóan được nhảy lên đón bóng, Tần Mạch cười cực kì nham hiểm, đôi mắt nhấp nháy ánh sáng khó đoán.

-Xoay người trên không trung!!

Một người thét to giữ không khí yên lặng.

Vòng eo trắng nõn, mảnh khảnh không có lấy một khối cơ bụng lại cực kì rắn rỏi.

Động tác khó như vậy rất ít người làm được, bắt buộc lực eo phải cực kì tốt, chỉ nghe thấy tiếng bóng đẹp vào rổ, sau đó là tiếng bíp còi hết giờ.

Không khí chìm trong tĩnh lặng bỗng nhiên bùng nổ sôi trào, hiện trường rộn rã kéo theo nấy lớp đang học cũng bị thu hút mà nhòm ra ngoài cửa sổ.

- Bạn học này cũng nên thực hiện lời hứa phải không?

Tần Mạch cười đến hung hăng, bộ dáng kiêu ngạo lại xinh đẹp đến chịu không nổi, đám con gái càng thêm hú hét ầm ĩ.

Nam sinh tóc vàng tức giận đến mức nắm chặt nắm đấm, đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch.

Bách Ly Châu cầm một túi ý tế đi tới, nhìn sắc mặt xám ngoét của nam sinh tóc vàng, ánh mắt hắn lạnh ngắt như thể hắn chỉ đang nhìn một xác chết.

Sự thờ ơ lạnh lẽo trong mắt làm nam sinh tóc vàng rùng mình một cái, miệng không tự chủ mà lắp bắp.

- Xin...xin lỗi!

- Ấy, cậu nói cái gì cơ? Tôi nghe không rõ. ~

Cậu hơi ghé tai xuống nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của nam sinh tóc vàng mà vui vẻ.

- Tôi xin lỗi!!

Hắn liền bực tức bỏ đi, đàn em cun cút theo sau cũng không dám lại gần.

- Mày chờ đó, tao nhất định không tha cho mày đâu!