Thú Nhồi Bông Thì Làm Sao?

Chương 5: thỏa thuận.

Chân gấu đạp lên mặt Bách Ly Châu khiến hắn hơi nhăn mày, Tần Mạch rụ rẩy nắm lấy chân gấu khẽ khàng kéo qua chỗ khác, vã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Hốt cả hền, chà đạp lên cái đẹp là tội đáng muôn chết, lậu chúa!"

Tay hắn khó chịu quơ ra kéo chăn, Tần Mạch đứng trên chăn siêu vẹo ngã dúi dụi, bị hắn quơ cả vào trong người ôm đến chặt cứng không cách nào cựa quậy.

Cảm xúc bực bội trong lòng như quả bóng xì hơi, Tần Mạch tức thì tức cũng chả thể làm gì được," buộc" mình chìm vào giấc ngủ.

- Hừm!

Đồng hồ sinh học đúng giờ là tỉnh, Bách Ly Châu xoa xoa đầu lông mày rồi rời giường, cái giấc mơ hôm qua khiến hắn nằm mơ cũng phải bật dậy, ai biết hắn lại mơ thấy một con gấu chủ động đập đầu vào miệng mình, có phải hắn thực sự bị tâm thần rồi không?

Đương lúc muốn dậy hắn liền cảm thấy cơ thể mình chặt cứng, cựa người liền giật mình thấy một cậu thanh niên ôm hắn, nước da trắng muốt trên nền chăn xanh đen trắng đến không tì vết.

Sắc mặt hồng hào, đôi môi mấp máy hô hấp, khoảng cách gần đến mức hắn có thể thấy hàng lông mi đang run rẩy mơ màng mở mắt, mái tóc rối tung cũng có lực hút khó tả.

Tần Mạch mơ màng ngồi dậy, cái chăn liền theo trọng lực mà tuột xuống để lộ cơ thể trắng bóc, đầu vai lẫn hai điểm nổi bật trên khuôn ngực đặc biệt hồng hào.

- Cậu!!!

Bách Ly Châu kinh ngạc lập tức kéo chăn quấn Tần Mạch thành cái bánh dò, hận không thể treo cậu lên trần nhà mà tra hỏi.

- Cái tên này, mau thả tôi ra!!!

Tần Mạch kinh ngạc trước một loạt hành động nước chảy mây trôi của Bách Ly Châu, chưa đợi cậu kinh ngạc xong đã thấy Bách Ly Châu rút điện thoại ra khỏi túi, ánh mắt cực kì ghét bỏ hướng về phía cậu.

- Nè, cậu muốn làm gì!!!

Tần Mạch hóa thành con sâu đo dãy đành đạch trên giường.

- Báo cảnh sát!

- Nè, khoan đã, cậu nghe tôi giải thích!!!

Cậu thực sự muốn vươn bàn tay Nhĩ Khang ra với Bách Ly Châu, thực sự quá oan ức mà, cậu đâu biết được sao lại có thể biến hình đột ngột như vậy đâu.

- Nói đi!

Mồm miệng nhanh hơn não quả không sai, không nghĩ đến Bách Ly Châu sẽ cho cậu cơ hội giải thích, chưa kịp nghĩ ra lời giải thích đã phải đối mặt với gương mặt cực kì khó coi của hắn.

- Ừm...tôi nói tối hôm qua tôi bị cướp đuổi theo cướp hết đồ, vô tình thấy cửa sổ nhà cậu mở nên với xông vào trốn tạm...rồi lại vô tình ngủ quên ở nhà cậu...cậu...sẽ tin sao?

Tần Mạch chột dạ, ánh mắt Bách Ly Châu đen ngòm nhìn chăm chú vào mắt cậu, hừm,...chắc chắn không thể tin rồi!!!

Hắn vẫn nhìn cậu chờ đợi cậu giải thích tiếp theo của cậu.

- Nếu tôi nói tôi là được thượng đế phái xuống giúp đỡ cậu, cậu sẽ tin sao?

Cậu nhìn hắn, trong ánh mắt long lanh lấp lánh có mấy con cá giãy đành đạch, Bách Ly Châu lại một lần nữa mở điện thoại lên bấm số.

- Cậu làm gì vậy?

- Nên gọi cho cảnh sát trước hay nên gọi cho bệnh viện tâm thần trước!

Tự cậu có rơi vào hoàn cảnh như vậy cũng khó thể tin được chứ huống chi là Bách Ly Châu.

- Tôi nói thật mà, cậu đừng gọi cho cái nào hết!!

Tần Mạch vội vọt ra khỏi chăn muốn giành lấy cái điện thoại lại không nghĩ theo quán tính mà đè cả Bách Ly Châu xuống dưới đất khiến hắn bất tỉnh nhân sự.

Tần Mạch: thôi rồi, lần này hết đường giải thích rồi!!!

Mặt Tần Mạch không thiết sống đến nơi rồi, vội đỡ hắn lên giường đắp chăn cẩn thận, lại lấy trộm một bộ quần áo của Bách Ly Châu che chắn cơ thể của mình.

Đợi Bách Ly Châu tỉnh lại một lần nữa chính là 8 giờ sáng, bị báo thức gọi tỉnh, hắn nhíu chặt mày xoa cổ đau tê tái, lại như nhớ ra gì đó lần mò tìm điện thoại nhưng không thấy đâu đành lần ra phòng khách.

Mùi thơm ngào ngạt bốc ra làm hắn hết sức thèm thuồng, Tần Mạch từ trong nếp đi ra, trong tay là nồi cháo thịt băm đang tỏa hương thơm ngát làm bụng dạ sôi lên ùng ục.

Hắn nhìn bộ đồ của hắn đang mặc trên người cậu, lại nhìn bát cháo đang bốc hơi trước mặt mà nghi ngờ.

- Ăn đi, tôi không có bỏ độc đâu.

Tần Mạch rất tự nhiên bỏ một miếng cháo vào miệng, cảm giác tươi mới, mềm mại thơm ngọt của cháo thịt hòa tan trong miệng, ngon đến mức nghẹn ngào.

Thấy Tần Mạch mạch ăn ngon đến phát khóc, hắn tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng vẫn cầm muỗng ăn, quả thực rất ngon làm hắn kinh ngạc.

Dù kiếp trước hay kiếp này cũng chỉ có hai người duy nhất đã từng nấu cơm cho hắn, chỉ tiếc là người đó đã sớm rời xa thế giới này rồi.

Rất nhanh một nồi cháo đã sạch bong, Bách Ly Châu cũng không có ý định gọi cho cảnh sat hay bệnh viện tâm thần làm gì, hắn im lặng nghe cậu giải thích.

- Được rồi, như tôi đã giải thích, tôi được thượng đế gửi xuống để giúp đỡ cậu.

Mặt Bách Ly Châu nghệt ra, ánh mắt đặc biệt xúc tích thể hiện đủ mọi cảm xúc ghét bỏ như muốn nói rằng:" tôi thà tin cái lời giải thích thứ nhất còn hơn."

Tần Mạch: được rồi, cậu không cần nhìn tôi như vậy đâu.

- Chưa giới thiệu với cậu, tôi là Tần Mạch.

Cậu nói tiếp.

- Nấu ăn giặt quần áo, dọn nhà,...tôi sẽ làm tất cả, thay vào đó cậu cho tôi sống tạm trong nhà cậu, được chứ?

- Tôi...

Bách Ly Châu đang muốn nói " tôi không cần" đã bị Tần Mạch chạy xập tới ôm chặt chân hắn, nước mũi nước mắt rơi lộp bộp như cái vòi xả nước.

- Đừng mà, tôi biết tôi có hơi kì quặc thật nhưng thực sự tôi không có ý định hại cậu đâu mà, nếu cậu đuổi tôi đi tôi thực sự không còn chỗ nào để về nữa đâu mà hu hu huu...

- Tôi cho cậu ở lại đây là được chứ gì!!!

Bách Ly Châu đau đầu nhìn quần mình dính đầy nước mắt nước mũi, vội vàng chuồn vào trong nhà tắm.

--------------------------------------------------------------------------

Hello mọi người, tui trở lại rồi đây!!

Đúng như lời hứa mỗi truyện 3 chương, thời kì ra sẽ khác nhau tránh gây mọi người cảm giác nản.

Dạo này tôi bí ý tưởng quá, có khi truyện sẽ phải chậm hơn, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng ra đều hơn cho mọi người.(つ✧ω✧)つ.

Cảm ơn sự ủng hộ của các tình yêu ლ(´ ❥ `ლ).