Thú Nhồi Bông Thì Làm Sao?

Chương 15: bị đánh.

Tần Mạch vò đầu bứt tai, đầu choáng mắt hoa nhìn tờ đề toán trước mặt, hết nâng lên rồi hạ xuống, ngồi đã hơn một tiếng rồi cậu vẫn dừng bút ở bài số ba.

Giao cho cậu Tiếng Anh cậu còn có thể làm hết một lượt nhưng cái thứ này thực sự không phải dành cho người a.

Một mình ngồi giữa phòng, cậu nằm dài thượt ra trên đất, miệng chu lên giữ bút giữa mũi và miệng mình.

Không biết bây giờ nam chính đang làm gì nhỉ?

Nói là sẽ bảo vệ người ta mà đến giờ cậu vẫn chưa làm được gì cả, không phải lúc này các em gái sẽ dồn dập tấn công năm chính sao.

Cả cái tên pháo hôi nào đó không phải cũng nên hành động rồi sao?

Sao lại nghĩ bậy như vậy nhỉ? Không phải nam chính an toàn thì mình càng nhàn sao?

Đúng lúc bụng cậu bắt đầu đánh trống, cậu ngó lên nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi mà chưa thấy Bách Ly Châu quay về.

Hôm nay hắn tăng ca sao?

Tần Mạch tự hỏi tự suy ngẫm, lẽ nào gặp phải em gái nào đó bị tóm đi rồi sao?

Không được đâu, nam chính của tôi ơi, cậu tuyệt đối đừng nhảy vào ổ xà được không!!!

Nói rồi cậu liền có cẳng mở cửa chạy đi tìm Bách Ly Châu, vừa ra đến cửa đã thấy bóng người lù lù bước tới, từng bước chậm rãi.

Cậu như cảm ứng được gì mà chạy tới liền bị doạ cho muốn ngất tại chỗ.

- Trời đất, tổ tông của tôi ơi, cậu làm sai thế này!!!

Trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời bị đánh sưng tím một bên má, mơ hồ có thể thấy tia máu nơi khoé miệng.

Quần áo đồng phục trên người cũng nhăn nhúm, có chút bẩn

- Trời đất ơi, gương mặt đẹp trai ngời ngời của tôi, mẹ nó, cái tên chết bầm nào không có mắt lại đam đánh vào mặt vậy hả!!!

Bách Ly Châu:..

Tần Mạch tiếc đứt ruột nhìn một bên má bị sưng đến có vết bầm đủ thấy tên kia ra tay nặng như thế nào rồi.

Có biết cái mặt của nam chính đáng tiền lắm không hả, đánh hỏng rồi sẽ còn cua được em gái nữa sao!!! Thật không thể tha thứ mà!!!

Bách Ly Châu nhìn cái tên nhóc đang phừng phừng lửa giận ôm lấy mặt mình, hắn quan sát thật kĩ từng biểu cảm trên mặt cậu, đến khi xác định được mới thu hồi tầm mắt.

Tốt nhất là cậu đừng lừa tôi, nếu không tôi không chắc sẽ không làm gì cậu đâu.

- Đại ca à, anh nói gì đi chứ, mau nói tôi biết là tên nào, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, đánh hắn thành đầu heo đến cha mẹ nhận không ra thì thôi!!

Hắn nhìn xuống cái tên thấp hơn mình hẳn cái đầu, một lượt đánh giá khẽ nhếch khoé miệng, chạm phải vết thương mà nụ cười liền có lại nhưng đủ để biết hắn đang cười đểu chiều cao của cậu!!!!

Tần Mạch:...

- Cậu cười cái gì hả, uổng công tôi lo lắng cho cậu từ nãy tới giờ, biết vậy kệ cậu luôn cho rồi!!!

Miệng thì cứng mà người rất thành thật "đỡ " hắn vào nhà.

Bách Ly Châu cũng không hoàn toàn dựa vào cậu, với cái thân hình nhỏ thó kia của cậu thực sự đỡ nổi hắn sao?

Hắn lợi dụng ghé qua người cậu, đầu dựa lên vai ngửi phần gáy cậu, tâm tình tốt lên hẳn.

Tần Mạch vẫn không hề biết mình vừa bị người ta ăn đậu hũ, vẫn một mực trách hắn, mắng tới xối xả.

- Cậu có nghe không hả! Bị đánh thì phải đánh lại, đánh không lại thì phải biết đường mà chạy, để bản thân bị thương nặng như vậy, thật là!!!

Cậu lấy thuốc liền bôi lên khoé miệng hắn, đau xót không thôi, cái nhan sắc này vứt vào giới giải trí dù có là bình hoa vẫn sẽ cực cực nổi được không!!!

Bách Ly Châu nhìn mặt cậu nhăn nhó như trái khổ qua không khỏi có chút vui vẻ, khoé miệng cũng muốn dương lên.

- Còn cười nữa, bị đánh mà còn cười được, có phải cậu bị đánh ngốc rồi không?

Tần Mạch hoảng gần chết, từ lúc xuyên qua tới giờ nam chính không vứt cho cậu tí lương tâm thì chính là mặt lạnh đối diện được không!!!

Sao giờ lại cười rồi, phải mau cho hắn đi khám, nhỡ đứt mất sợi dây nào thì làm sao bây giờ!!

- Không cần, cậu làm xong đề chưa, chưa làm xong thì tối này khỏi ngủ?

Hắn hỏi một câu làm Tần Mạch xụ cả mặt xuống, tự nhiên bao nhiêu lo lắng trong lòng bấy sạch, đây mới đúng là nam chính chứ, đúng là ác quỷ mà!!!

...

Bách Ly Châu tắm xong đang đi qua kiểm tra đã thấy cậu ngủ gục trên bàn, tay vẫn còn cầm bút, hai đầu lông mày nhăn nhó miệng lẩm bẩm.

- Làm...tôi làm...là được mà!...

Hắn cũng không ép cậu nữa, lựa góc liền nhẹ nhàng bế bổng cậu lên.

" Nhẹ, cần phải tăng cân".

Sau một hồi loay hoay hắn cũng lên giường, cực kì tự nhiên kéo cậu vào trong lòng, để cậu gác đầu lên tay mình mới quấn lấy cậu, tránh để đứa nhỏ này lại quậy tung lên.

Vết thương này cũng là hắn cố tình để bị thương thử cậu, cậu đến đây một cách bất ngờ, không rõ lai lịch càng không biết mục đích cậu tới đây là gì thì làm sao hắn dám tin tưởng được.

Hắn dụi đầu vào lòng cổ cậu, không biết phải xử lý cậu như thế nào, hay vẫn nên gϊếŧ đi cho xong, tránh để cảm xúc của hắn trở nên hỗn loạn như bây giờ.

- Ngứa...hửm...ác mông hả? Để tôi rủ cậu ngủ nha.

Tần Mạch bị hắn dụi mà nửa tỉnh nửa mê, cũng phản xạ dài dằng dặc, mắt vẫn nhắm tịt, tay lại với qua vỗ về trấn an hắn.

Miệng nhỏ như có như không hát bài hát nào đó đến lạc cả nhịp vẫn cố chấp mà hát làm hắn buồn cười úp mặt vào tóc cậu mà nhịn lại.

Được rồi, tạm tha cho cậu.