Nói xong, một cỗ khí tức bá đạo vô song từ trên người ông lão đột nhiên tỏa ra, những người ở gần không khỏi run rẩy toàn thân, giây tiếp theo, một luồng ánh sáng đỏ rực đột nhiên phóng ra từ ông lão.
Quang mang màu đỏ trên người lão giả phát ra nồng đậm, một cây trường côn dày đặc những đạo hoa văn xuất hiện trên tay phải, kinh khủng nhất chính là tổng cộng có sáu cái hồn hoàn từ hắn mọc lên, quang mang huyễn lệ nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường. Màu sắc của sáu cái hồn hoàn phân biệt là một trắng, một vàng, ba tím, một đen. Ánh sáng chói lóa ngay lập tức trở thành tâm điểm của khán giả.
Sáu cái hồn hoàn, là Hồn Đế!
Lão già lười biếng chán nản trước mặt hóa ra lại là cường giả Hồn Đế!
Tất cả mọi người đều kinh hãi, bởi vì ngay cả ở Vương quốc Ballack cũng chỉ có một số ít cường giả cấp bậc Hồn Đế.
Ở đại lục Đấu La, sức mạnh luôn là quyền lên tiếng tốt nhất.
Sau khi đẩy lui được ba người trong nhà, Lão liền bình tĩnh thu hồi võ hồn, lại biến thành lão già lười biếng kia.
"Người tiếp theo."
Với cú sốc này, nhiều người vẫn chưa sẵn sàng nhìn nhau với vẻ thất vọng, cuối cùng chán nản rời đi.
Nhóm vốn đã ngắn gọn lại trở nên nhỏ hơn, nhưng lần này họ trung thực hơn nhiều.
Rất nhanh, liền đến nhóm ba người Đường Tam.
Đới Mộc Bạch khoanh tay ở một bên khoanh tay để trước ngực, nhìn thấy người quen thuộc bên cạnh Đường Tam, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Là tiểu cô nương ngày hôm qua!
Thậm chí còn tới Sử Lai Khắc học viện báo danh!
Bên này, Đường Tam đem ba mươi kim hồn tệ bỏ vào trong hộp, lão giả gật đầu, đối với Tiểu Vũ đứng ở phía trước nói: "Đưa tay ra."
Tiểu Vũ gật đầu, sờ vào xương lão giả cũng gật đầu: "Tuổi đã đúng, hiện tại thi triển võ hồn của ngươi."
"Tốt."
Tiểu Vũ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hồn lực, một võ hồn hình con thỏ xuất hiện, hai chiếc hồn hoàn màu vàng trăm năm trôi nổi quanh người nàng.
"Được rồi, kết thúc rồi."
Tuy rằng cụ thể hồn lực còn chưa khảo nghiệm, nhưng trong mắt lão giả hiện lên một tia hài lòng, hắn nói với Đường Tuệ và Đường Tam ở phía sau: "Tiếp theo."
Đường Tam dẫn Đường Tuệ đi về phía trước, hai người đưa tay ra trước mặt lão già.
Lão già duỗi tay ra, siết chặt hai người tay, "Hả" nhìn Đường Tam một tiếng: "Ngươi trong tay tu luyện Hồn Kỹ?"
Đường Tam ánh mắt lóe lên, gật đầu, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.
Ông lão âm thầm gật đầu, nhếch khóe miệng: “Tiểu cô nương này đúng tuổi rồi, nếu muốn thì nhấc chân lên.”
Đường Tam vừa nhấc chân lên, ông lão vỗ nhẹ vào bắp chân: "Được rồi, đều thích hợp, hiện tại thi triển võ hồn của các ngươi."
Ánh sáng xanh nhạt đột nhiên xuất hiện, Lam Ngân Thảo từ trong lòng bàn tay Đường Tam sinh ra, hai chiếc hoàn hồn màu vàng trăm từ dưới chân hắn bay ra, cuộn tròn quanh người hắn.
“Tê ——!”
Âm thanh hít vào lần lượt truyền đến, nhưng lại không phải dành cho Đường Tam.
Chính Đường Tuệ cũng là người thi triển võ hồn.
Ba vầng sáng màu tím sẫm bay lên từ dưới chân Đường Tuệ, một khuôn mặt hồ ly trắng như ngọc từ trong hư không hiện ra, lơ lửng bên cạnh Đường Tuệ, nheo đôi mắt dài và hẹp, như thể đang nhìn ông già với vẻ giễu cợt.
“Ba cái ngàn năm Hồn Hoàn?!”
Đới Mộc Bạch nhìn tiểu cô nương mảnh khảnh, đôi con ngươi tà đồng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiểu cô nương nhìn chưa tới 12 tuổi nhưng đã là Hồn Tôn như hắn rồi?!
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều bị Đường Tuệ hấp dẫn, khóe miệng Đường Tam không khỏi nhếch lên một vòng bất đắc dĩ.
Trong năm năm qua, hắn và Tiểu Vũ cho dù cố gắng đuổi kịp nhưng cũng không thể đạt tới cấp bật Hồn Sư, bị kẹt ở cấp 29.
Còn có hai chiếc hồn hoàn ngàn năm khác của Tuệ Tuệ...
Nghĩ rằng sau khi Tuệ Tuệ đột phá cấp 20, đại sư đã nhiệt tình thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đưa Tuệ Tuệ đến rừng săn hồn để tìm hồn hoàn, nhưng đến giữa đêm, Tuệ Tuệ đột nhiên biến mất.
Tiểu Vũ tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, kéo cậu lại và báo cho đại sư tìm kiếm suốt đêm, cho đến sáng hôm sau, khi họ kiệt sức trở về bảy xá để thử vận
may thì thấy muội muội nằm trên giường ngủ say.
Trong đầu nảy ra một suy đoán khó hiểu, sau khi hắn yêu cầu Tuệ Tuệ giải phóng võ hồn, quả nhiên, hồn hoàn thứ hai của Tuệ Tuệ đã lấy được.
Đại sư bối rối, muốn nói nhưng không biết nói thế nào.
May mắn thay, những chiếc hồn hoàn mà một Tuệ Tuệ khác thu được đều là phù hợp nhất.
Điều này cũng y chang như thế với nguồn gốc của hồn hoàn thứ ba sau khi ngủ dậy "Ta liền có".
Đại sư nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ nhưng cũng không biết mình đang nghĩ gì nên thở dài, không hỏi nữa.
—— Ngoài lề——
Đại sư: Không ngờ Đường Hạo lại là người như vậy.
Tuệ Tuệ: Ai, lúc trốn đi thú vị quá.
-----------------------
(2023-08-26 19:08:55)