Mới ngủ nướng dậy Đới Mộc Bạch vẫn con mơ màng khi vừa mới va phải vào người sau,con sâu ngủ trong đầu chạy tán loạn, liền tỉnh ngủ.
Tiểu muội muội thoạt nhìn rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, gầy gò va vào hắn, nếu hắn không kịp đưa tay ra, Đới Mộc Bạch đoán rằng làn da mỏng manh của cô sẽ bị chảy máu vì cọ xát qua mặt đất.
Đới Mộc Bạch nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tuệ, khi nghe được lời đầu tiên nhận lỗi của đối phương, trái tim hắn như bị một mũi tên mềm đâm xuyên qua, vẻ ngang ngược và kiêu ngạo trên mặt giảm đi rất nhiều, hắn câu môi cười: “Không sao đâu, ta vừa mới ngủ dậy, vừa rồi không thấy có người đứng trước mặt. Nếu đều xin lỗi thì hều nhau. Giờ cũng đã tối rồi, ngươi là một tiểu cô nương ở bên ngoài không an toàn, mau quay về nhà tìm bố mẹ đi."
Đường Tuệ đứng thẳng lên.
Mặt trời lặn màu đỏ cam trải ra thành một bức màn rực rỡ ở phía chân trời, bóng người kéo dài trong ánh hào quang của mặt trời lặn, chìm vào bóng tối của các tòa nhà khác.
Cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng cảm ơn Đới Mộc Bạch.
Sau khi nhận được lời cảm ơn từ tiểu cô nương dễ thương đáng yêu, tâm trạng chán nản của Đới Mộc Bạch đã cải thiện rất nhiều, hắn nhếch khóe miệng buông Đường Tuệ ra, tiếp tục đi về phía trước, quay lưng về phía Đường Tuệ, giơ tay lên vẫy một hồi lâu, giọng nói vang lên: "Nhớ về nhà sớm nhé!"
Đường Tuệ đi ngược lại ánh sáng chói lóa của mặt trời lặn, bóng của hắn xiên xiên, tựa như hắn đang đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, không chớp mắt nhìn Đới Mộc Bạch dần dần biến mất trên đường phố, cho đến khi hắn hoàn toàn mất hút, cô mới thu hồi ánh mắt
Thực sự là Đới Mộc Bạch.
Dù ngươi có cố tình tránh né thì một số cuộc gặp gỡ vẫn sẽ đến.
Số phận của cô... liệu cuối cùng nó có luôn như vậy không?
-
Sáng sớm hôm sau, ba người nhanh chóng rời khỏi phòng và đi về phía cổng phía nam của tác thác thành.
Đại sư nói cho bọn họ biết, Sử Lai Khắc Học Viện chính là ở cửa nam tác thác thành, bọn họ sẽ ở cách đó không xa.
Tuy nhiên, ba người đã đi bộ hơn một tiếng đồng hồ trên con đường lầy lội, ổ gà dưới cái nắng nóng hơn hôm qua.
Dù có cầm ô cũng không thể ngăn được sức nóng trong không khí.
Cuối cùng khi nhìn thấy một tấm bảng gỗ phủ đầy dây leo và viết chữ lớn "Sử Lai Khắc", ba người ánh mắt sáng lên như đang đi trong sa mạc và cuối cùng nhìn thấy người lạc lối trong ốc đảo.
"Cuối cùng cũng đến rồi!" Tiểu Vũ trước tiên hoan hô, sau đó một giây sau cúi đầu, Đường Tam đưa khăn tay ngâm trong nước lạnh qua , lau mồ hôi trên trán.
Đường Tuệ vẫn đang được Đường Tam cõng trên lưng giật mình một cái,tinh thần cũng tỉnh táo.
Cổng vào thôn, trên vòm gỗ treo một tấm bảng rách nát, khắc năm chữ đơn giản, Sử Lai Khắc Học Viện.
Trước mặt năm chữ này còn có một cái đầu màu xanh lá cây, trông giống như đầu của một con quái vật hình người. Vừa xanh vừa béo, có chút dễ thương.
Cô nhìn chằm chằm vào tấm biển đại học rách rưới,i trước mặt, ở cuối chữ "Học Viện" còn bị một cây leo chiếm giữ, sắp nhìn không thấy hai chữ học viện, liền im lặng.
Nếu không biết cốt truyện thì bất cứ ai thoạt nhìn thấy biển hiệu của học viện đều sẽ chọn từ bỏ phải không?
Khi ba người đến gần hơn, họ nhận ra rằng có rất nhiều người đang tụ tập ở cổng làng.
Nhìn qua đều là thiếu niên cùng tuổi với bọn họ, trong đó phần lớn đều có cha mẹ đi theo, phía trước hàng dài có một chiếc bàn, mặt ngoài phía trước bàn viết chữ "Sử Lai Khắc". Ngoài ra còn có một đầu quái vật nhỏ màu xanh lá cây được vẽ trên đó, giống như tấm bảng ở cổng làng.
Phía sau bàn làm việc, một ông già tóc bạc khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi đó với vẻ mặt điềm tĩnh, đang tiến hành thủ tục đăng ký một cách có trật tự, nhắm mắt làm ngơ trước những người nghi ngờ học viện hoặc là bán hàng đa cấp.
Trong ba người trong hàng, ngoại trừ Đường Tuệ, Đường Tam và Tiểu Vũ đều có chút đứng không vững.
“Tiểu Tam, đại sư không phải đang trêu đùa chúng ta sao?” Nơi này nhìn không giống học viện chút nào!
--------------------------
(2023-08-26 18:33:05)