Với tốc độ di chuyển của Tiểu Vũ và Đường Tam, ba người rất nhanh đã đến được đầu Thánh Hồn thôn.
Sau một năm, Đường Tam lại nhìn thấy "ngôi nhà" mà mình đã ở suốt sáu năm, tuy rằng đối diện với căn nhà đổ nát nhưng Đường Tam vẫn nở nụ cười chân thành: "Đó là nhà của chúng ta. Tuệ Tuệ, chúng ta là về nhà.”
Đường Tuệ nằm trên lưng Đường Tam "Ừm", mặc dù đã khôi phục lại nhưng trên mặt cô vẫn không có nhiều kỳ vọng.
Bởi vì cô biết lần này cô và ca ca sẽ vô ích.
Nhưng để không để Đường Tam và Tiểu Vũ thấy vẻ mặt của cô khác thường, Đường Tuệ quay đầu sang hướng khác.
Muội muội không có phản ứng, Đường Tam tưởng rằng là Đường Tuệ ngủ quên.
Hắn có chút bất lực, nhưng lại tăng tốc độ và bước về phía cửa nhà nhanh hơn.
Cửa không đóng như lúc họ rời đi, đây là thói quen lâu đời của Đường Hạo, dù sao trong tiệm rèn của cũng không có thứ gì có thể trộm được.
"Ba ba, Tuệ Tuệ và ta đã trở lại."
Đường Tam vừa bước vào cửa liền hưng phấn hét lên.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Đường Tam, Tiểu Vũ đứng sau lưng Đường Tam ngồi xổm xuống để Đường Tuệ xuống mặt đất, tò mò nhìn bộ dáng xúc động của người bằng hữu này từ khi gặp mặt vẫn luôn kiềm chế.
Đường Tuệ đáp xuống đất nhìn nội thất đơn giản nhưng quen thuộc.
Dường như không có gì thay đổi, ngôi nhà vẫn bừa bộn như vậy, thậm chí còn bừa bộn hơn trước khi họ rời đi.
Những khối sắt sơn đen không rõ nguồn gốc giống như những viên đá mới nhập về chất thành đống ở một góc phòng, vứt bừa bãi trên mặt đất.
Nhưng không có ai ở đó.
Ánh mắt của Đường Tuệ rơi vào lò lửa vẫn đang cháy rực, nhẹ bước đến.
Cô nhìn những viên than còn cháy bên trong, đáy mắt hiện lên gợn sóng nông.
Hình như ba ba vừa mới đi không lâu.
"Tiểu Tam, Tuệ Tuệ, các ngươi sao lại trở về?"
Một giọng nói già nua và dịu dàng phát ra từ phòng trong.
Lão Jack đang tựa vào chiếc nạng gỗ vén rèm bước ra ngoài, trên khuôn mặt nhăn nheo hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không nhìn thấy ba ba mình mà lại nhìn thấy trưởng thôn, điều này khiến Đường Tam sửng sốt một chút: "Jack gia gia, sao ông lại đến đây? Ba ba ta đâu?"
Nhắc tới đây, trên mặt lão Jack hiện lên vẻ tức giận, sau đó là chua xót.
"Hắn..." Từ trong túi móc ra một tờ giấy viết thư gấp lại, đưa cho Đường Tam: "Này, Tiểu Tam, ngươi tự mình xem đi."
Ba ba có chuyện gì vậy?
Đường Tam khẩn trương cầm lấy tờ giấy viết thư lão Jack đưa tới, trải ra.
[Tuệ Tuệ, Tiểu Tam:
Khi các ngươi đọc được bức thư này thì ta đã rời đi rồi. Đừng tìm ts, các ngươi tìm không thấy được ta.
Sức khỏe của Tuệ Tuệ không tốt, Tiểu Tam, với tư cách là một người anh trai, ngươi nên quan tâm đến con bé nhiều hơn và hãy ghi nhớ những lời ta đã dặn các ngươi.
Các ngươi không cần phải lo lắng cho ta, tuy ba ba là người vô dụng nhưng vẫn có thể tự lo liệu cho bản thân được. Bây giờ các ngươi đang dần lớn, ở trong viện học tập thật tốt cho tới khi trưởng thành, ba ba cần phải lấy lại một số thứ lẽ ra phải thuộc về ta. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Khi đó, ta hy vọng các ngươi đều có thể trở nên mạnh mẽ, nhưng ta cũng không muốn các ngươi trở nên mạnh mẽ. Nhưng đây là con đường của riêng của các ngươi, chính mình làm tốt lựa chọn.
Nếu có một ngày ngươi cảm thấy nghề nghiệp hồn sư không tốt, vậy thì hãy trở về Thánh Hồn thôn. Tiểu Tam có thể trở thành thợ rèn như ta, Tuệ Tuệ cũng có thể học được một số kỹ năng, vẫn có thể sống sót.
Đừng nhớ mong.
Đường Hạo Hạo. ]
Đọc xong những dòng chữ trong thư, Đường Tuệ cúi người, mím môi, nhón chân đáp xuống đất, vẻ mặt nghiêm nghị, như thể vừa gặp phải khó khăn nghiêm trọng nào đó.
Mà Đường Tam cũng đã choáng váng.
Mọi sự mong đợi trong lòng giờ phút này đã trở thành bất lực và mất mát.
Hắn ngơ ngác nhìn Đường Tuệ với vẻ mặt không vui, ngơ ngác nói: "Tuệ Tuệ, ba ba đã bỏ rơi chúng ta rồi."
----------------------
(2023-08-26 / 00:00:00)
Đột kích đêm khuya 😁