Đường Tam từ dưới đất bò dậy, lặng lẽ đi tới ngăn kéo của chiếc bàn gỗ trong phòng, mở ngăn kéo ra, lấy ra một con dao găm sắc bén do chính mình rèn bằng sắt ròng hai ngày nay, cầm trong tay, thận trọng bước đi về phía cửa.
Không ai cả.
Không có ai ở bất cứ đâu.
Đường Tam tìm kiếm khắp nơi trong nhà, thậm chí còn nhỏ giọng kêu gọi cũng không có bất kỳ phản hồi nào.
Cậu nhíu mày khó hiểu, bởi vì trong nhà không có dấu vết đánh nhau hay trộm cắp gì, hình như...
"Chẳng lẽ ba ba chủ động mang theo Tuệ Tuệ ra ngoài?"
Nhưng giờ này ba ba cùng Tuệ Tuệ đi chỗ nào?!
Theo bản năng, Đường Tam nhìn ngọn núi cố thủ ngoài cửa sổ, lập tức ngồi không yên, trở về căn phòng nhỏ của mình, lấy tất cả kim châm và vũ khí giấu trong người, cài chốt cửa, rời khỏi nhà, hướng về phía lưng núi, vận dụng Quỷ Ảnh Mê Tung tiến nhanh về phía trước.
Vào ban ngày, phản ứng của ba ba trước Võ Hồn rõ ràng bất thường, sức mạnh mà ông ấy đã dùng để bóp nát chiếc ghế trước đó...
Mặc dù không biết ba ba đang che giấu điều gì, nhưng cậu đoán là sẽ không phải việc tốt gì
Nghĩ đến sự an toàn của người nhà, Đường Tam nhanh chóng vượt qua tảng đá cản đường, nhảy qua bụi cây cao, đôi mắt màu tím liếc nhìn xung quanh, những chuyện nhỏ nhặt xảy ra xung quanh đều không có trong số những thay đổi thoát khỏi sự chú ý của cậu.
Cậu dừng lại một lúc với ánh mắt bình thường ban đầu và dừng bước chân kỳ lạ của mình.
Đó là...
Cậu dừng lại trên con đường đầy ổ gà, ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt một chiếc kẹp tóc nhỏ màu hồng mà một cô gái thường dùng, môi mím chặt.
Đây là quà sinh nhật của Tuệ Tuệ khi nhìn thấy tóc của Tuệ Tuệ mọc dài vào năm ngoái.
“Tuệ Tuệ đã tới đây sao?” Đường Tam lẩm bẩm, thanh âm bị gió đêm lạnh lẽo thổi bay đi.
"Xột xoạt xột xoạt."
Cây cối giữa bụi cây xanh đung đưa, có tiếng ma sát.
Đường Tam thần sắc ngưng trọng, cảnh giác nắm chặt cây trâm cài tóc nhỏ trong lòng bàn tay, cầm lấy con dao găm sắc bén đặt ngang trước mặt, nhìn bụi cây xanh che khuất tầm mắt bị một móng vuốt khổng lồ màu đen chậm rãi đẩy ra, lộ ra một đôi con ngươi dã thú vừa hung dữ vừa tham lam.
“Sói?!”
Đường Tam nhìn thân thể đối phương so với sói hoang bình thường mà mình biết lớn gấp mấy lần, nhất thời giật mình.
“Rống ——!”
Con sói với bộ lông màu tím sẫm nhìn đứa trẻ tươi tắn, du͙© vọиɠ lóe lên trong con ngươi màu xanh đậm của dã thú, răng nanh sắc bén của nó mở ra, răng nanh nhuốm máu trộn lẫn với nước bọt, rễ cây gãy nát, trông nhớp nháp và ghê tởm, Cắn về phía Đường Tam một cách mãnh liệt và nhanh chóng, muốn gϊếŧ hắn bằng một đòn!
“Phanh ——!”
Đường Tam lăn đến bên cạnh, y phục trên người dính đầy bụi đất, vị trí hắn vừa đứng còn bị yêu lang cắn thành một cái lỗ lớn, công kích vô cùng ác liệt!
"Thật là một lực cắn đáng kinh ngạc! Nếu nó chỉ cắn trực tiếp người, làm sao tôi có thể sống sót?" Đường Tam càng cảnh giác hơn, nhận thức lại được làm mới.
Chưa kể...
Kết hợp với chiếc kẹp tóc nhặt được trên mặt đất, vết máu tươi trên răng của dã thú xuất hiện, còn Đường Tùuệ và Đường Hạo không biết tung tích, trái tim Đường Tam đột nhiên chùng xuống, cảm giác mát lạnh và đau xót từ trong tràn ngập ra tứ chi.
【 Huyền Thiên Bảo Lộ Đại Cương Điều 3: Xác định đối phương là địch nhân, chỉ cần có thủ đoạn gϊếŧ hắn, không được nương tay, nếu không chỉ chuốc lấy phiền toái. 】
Sau khi xác định con sói hoang trước mặt đến từ đâu không hay, rất có khả năng có liên quan đến sự mất tích của gia đình mình, ánh mắt Đường Tam nhìn con sói hoang kia đột nhiên thay đổi.
Giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, lạnh lẽo và ớn lạnh.
_________________
16/7/2023