Hôm sau lúc cậu tỉnh lại đã là buổi chiều rồi mơ màng mở mắt ra định xoay người "A!" cơn đau nhức cả người khiến cậu tỉnh cả ngủ, tay chân ra rời không động nổi, eo như muốn gãy luôn rồi, ký ức lần lượt lướt qua trong đầu cậu.
"Chuyện gì vậy, đêm qua sao lại..." Não cậu giờ trì độn luôn rồi, đêm qua cậu và 3 người kia đã làm gì vậy trời, công và cả thụ chính thế mà lại không phải 2 người đó sẽ ở bên nhau sao. Thật sự cậu vẫn chưa thể tin được những gì đã xảy ra hôm qua trong đó có cả vai ác anh trai cậu, điên mấy thôi bọn hắn ăn cậu tới cọng xương cũng không chừa lại đau chết cậu rồi eo cậu có phải gãy rồi không. o(ㄒoㄒ)
Đang nghĩ bên ngoài có người đẩy của vào không ai khác ngoài 3 tên cầm thú kia, thẹn quá hóa giận cậu vớ luôn cái gối ném về phía 3 tên kia "Bụp!" 1 cái rõ to người chịu tội là Vương Mặc mặt hắn đúng không hiểu chuyện gì luôn cậu tập kích quá bất ngờ rồi đằng sau 2 tên kia vẫn bình an vô sự.
"Tỉnh?" Sở Trạch thấy vậy lên tiếng hỏi.
Ném được hắn chưa kịp vui mừng cậu đã bị cơn đau từ eo làm cho không thể cười nổi "Ư..." cậu liền nằm phịch xuống thật là đau chết cậu mà kiếp này còn gì nữa đâu. Đau thì đau nhưng lườm thì cậu vẫn lườm được chưa tới nỗi không làm gì được.
3 tên cầm thú nhìn bé mèo con đang xù lông nếu không phải không cử động nổi có khi cậu sẽ lao tới tẩn cho bọn hắn 1 trận, không khỏi bật cười nhưng cố nhịn lại tuy nhìn cậu như vậy cũng xót lắm dù sao cũng là lần đầu bọn hắn cũng cố kìm chế hết cỡ rồi cũng tại cậu vừa mềm vừa thơm lại quyến rũ như vậy sao bọn hắn chịu nổi đây.
Thấy cậu lườm không trả lời như kiểu có cần tôi đáp thêm cái nữa để các anh biết tôi tỉnh hay chưa không 3 tên mất dạy này. Bọn hắn cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
"An An chắc em cũng đói rồi ăn chút cháo trước đã đừng vì tức giận mà làm hại bản thân mình, bọn anh biết sai rồi mà em tha thứ.cho bọn anh được không?" Trần Khanh quan tâm cậu nhưng không quên xin xỏ cậu tha lỗi, nói xong hắn đưa thìa cháo đã thổi đưa tới miệng cậu. Cậu vẫn chưa nguôi giận lườm tiếp 3 tên kia nhưng đồ ăn thì cậu chưa bao giờ chê cả ngồi dựa người vào đầu giường để Trần Khanh đút cháo cho mình, mùi thơm của cháo lan tỏa khắp khoang miệng của cậu, đã không ăn từ qua tới giờ cậu đói sắp chết rồi đây, giận thì giận mà ăn thì cứ ăn thôi. Đợi ăn xong bát cháo cậu đã thấy dễ chịu hơn hẳn cảm nhận được cơn giận đã nguôi đi phần nào Vương Mặc mới lên tiếng: "An An em đừng giận bọn anh nữa mà bọn anh thật sự biết lỗi rồi mà, An An tốt bụng như vậy sẽ không nỡ trách bọn anh nữa đúng không!?" Vừa nói vừa xoa xoa eo cho cậu.
Sở Trạch cũng thêm vào: "Đúng vậy đó An An của chúng ta vừa ngoan lại vừa tốt bụng chắc chắn sẽ giận mình đâu mà, đợi em khỏe lại bọn anh sẽ mua cho em thật nhiều đồ ăn ngon có được không, tha lỗi cho bọn anh đi mà bọn anh thật sự biết sai rồi!"
Miệng lưỡi của 3 tên cáo già này sắp thành tinh rồi nói lời ngon tiếng ngọt vô cùng thuần thục đánh trúng vô điểm mấu chốt của cậu chính là đồ ăn, cảm giác thoải mái cộng thêm lời van xin ngọt ngào như vậy sao cậu có thể cưỡng lại được chứ.
"Hừ, để xem các anh thế nào đã." Thấy cậu nói thế biết chắc là động tâm rồi 3 người đánh mắt nhìn nhau cười nham hiểm nơi mà cậu không nhìn tới, người cậu mệt rã rời mà ngủ thêm 1 giấc nữa.
Một lần nửa tỉnh lại đã là buổi tối thấy cậu dậy Sở Trạch gọi người đem ít đồ ăn lên cho cậu, đồ ăn được người hầu đem lên hắn nhận lấy rồi mang đến giường cho cậu, để cậu ngồi lên đùi dựa lưng vào người mình đút đồ ăn cho cậu, thấy mỗi hắn cậu hỏi 2 người kia thì hắn nói 2 bọn họ có việc ở công ty nên phải đi giải quyết lát nữa sẽ về
Đợi đút cậu ăn xong hắn đem chén đĩa cho người hầu dọn rồi đến bên giường ôm cậu vào lòng.
"An An còn đau ở đâu không?"
"Không có rất thoải mái a" Hắn hỏi để chắc chắn thôi làm xong bọn hắn có bôi thuốc với bóp eo cho cậu dễ chịu nên cơ thể cậu cũng phục hồi rất nhanh chừng 1-2 là khỏi rồi, như đã hứa bọn Sở Trạch đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho cậu, lúc ấy cậu vui muốn chết đi được ánh mắt sáng như đèn pha ô tô trong đêm, nhưng vui chưa được bao lâu lại nghe hắn nói chỉ được ăn ít nếu ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe dù không can tâm khuôn mặt cậu phình lên, lên án hắn nhưng chỉ được 1 lúc có đồ ăn thì muốn sao cũng được. Muốn ăn thêm chỉ cần làm nũng chút là xong cậu không tin bọn họ chịu được.
Mấy ngày nay cậu được 3 người hầu hạ vô cùng thoải mái, việc suy nghĩ tại sao chuyện công thụ chính lại không diễn ra như cốt truyện đã bay từ lâu rồi, cuối cùng 005 cũng trở về đập vào mắt nó là kí chủ ngốc nghếch của nó đang lười biếng nằm ngả lưng ra ghế bên trái là Trần Khanh đang đút trái cây bỏ vào miệng cậu, bên phải Vương Mặc đang để chân của cậu lên đùi mát xa. Còn Sở Trạch đang từ trong nhà bê ra 4 ly nước trái cây mặt cực KỲ vui vẻ đến bên bọn cậu.
Có ai giải thích cho nó biết chuyện gì đang xảy ra không vậy sao công lẫn thụ 9 còn cả phản diện đều hầu hạ cậu như vua chúa thế này, nó đi có mấy ngày mà chuyện gì đã xảy ra đây hả trời! Σ(゜゜)
Cậu thấy 005 đứng đơ người trên không há hốc mồm nhìn cậu.
"005 về rồi đó hả đi gì lâu thế ta còn tưởng ngươi không về nữa chứ."
"Chuyện này là sao ký chủ..."
"Ồ dễ hiểu mà ngươi không nhìn thấy sao?" Ủa không hiểu thật à nhìn là biết mà ta hệ thống phải thông minh lắm mà nhỉ cậu tự hỏi.
Sau 1 hồi giải thích thì 005 đã hiểu.
"Ký chủ thế giờ chúng ta phải làm sao?"
"Làm sao gì nữa kệ thôi đằng nào ta cũng thích bọn hắn làm như vậy mà" Cứ để cho bọn họ làm vậy đi đằng nào chả hoàn thành nhiệm vụ nhìn bọn họ vui vẻ quá mà, dù sao ta có làm gì sai đâu mà lo sống làm 1 con cá mặn không phải tốt hơn sao hưởng thụ cuộc sống này mới tốt chứ!
Suy nghĩ:
3 tên cầm thú cụp tai chó con tỏ vẻ vô tội: "Do vk quá quyến rũ đi ck không thể cưỡng lại được mà nên mới..."
Sở An: ".... Ý là tại tôi sao? Còn tỏ vẻ vô tội cho ai xem hả biến hết cho tôi!" Cậu tức muốn chết rồi.
p(╬ Ò ‸ Ó)q
005: "...." Nó chả biết nói gì hơn.
Đôi lời của tác giả: Tiêu chí của 1 con cá mặn là gì? Tất nhiên là ăn uống và lười biếng rồi chỉ cần có cuộc sống an nhàn là không phải lo gì hưởng thụ cuộc sống này thôi là quá tuyệt vời! ✧(。•̀ᴗ-)✧
Đến hẹn lại lên chap mới lên sàn!
(つω`*)