Đan Vu Thưởng Thân

Chương 3

Chương 3: Để tam chương
Đêm hôm đó, Mộc Nghị Tuyên tức giận đến mặt trắng không còn chút máu, bất đắc dĩ không đánh lại đối phương, còn sợ làm kinh động người trong tiêu cục, nên đành nén giận.

Cũng may tên đăng đồ tử kia chưa làm chuyện gì quá đáng, chiếm của hắn một chút tiện nghi, vẫn giữ lời đem mặt nạ trả lại cho hắn.

Hắn thật sự không rõ, mình chính là một nam tử, nhưng vì sao người nọ cứ quấn quít không tha, rõ ràng trên đời có nhiều mỹ nhân như vậy.

Hắn làm sao biết Hô Diên Khiên thích hắn không phải chỉ vì tướng mạo, mà chính là sự thông minh của hắn, mặc dù lớn lên ở phía Bắc, nhưng dù sao Hô Diên Khiên cũng là Vương của dân tộc Hung Nô, dĩ nhiên không phải là một người nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài con người.

Chuyện này Mộc Nghị Tuyên đương nhiên không biết, nếu biết nhất định cũng không đồng ý. Nói thế nào, hắn cũng là hoàng thân quốc thích, sao có thể bị vũ nhục như vậy, bất luận thế nào hắn nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn tên ngoại tộc kia, lấy lại công đạo cho bản thân!

Nữa đêm, Hô Diên Khiên lại đến lần nữa, nhưng lần này Mộc Nghị Tuyên khôn ngoan, phía ngoài gian phòng bố trí vài cơ quan nhỏ, Hô Diên Khiên nhất thời không tìm ra kế sách, còn chưa vào đến nhà đã bị làm cho chật vật không chịu nỗi.

Nhưng y không vì trò trêu chọc của Mộc Nghị Tuyên mà nổi giận, ngược lại càng thấy thú vị.

Con mồi càng thông minh, càng khơi dậy ý muốn chinh phục của thợ săn.

Không vội vàng liền rời đi, Hô Diên Khiên chờ vài ngày nữa, khi Mộc Nghị Tuyên bớt cảnh giác, tự nhiên sẽ bị hắn tóm được.

Ngoại trừ hai lần đó, Hô Diên Khiên chiếm không ít tiện nghi, bất quá từ đầu đến cuối không có vượt qua tầng phòng tuyến cuối cùng, nhưng mà Mộc Nghị Tuyên cũng hết sức buồn bực, đối với y lại càng chán ghét, quyết tâm cho y một trận xấu hổ, làm y không thể lưu lại trong trấn này.

Thông minh như y đương nhiên sẽ không động thủ trong tiêu cục, tuy ngoại tộc ở trấn này là bình thường, nhưng đa số là tới buôn bán, nhiều lắm ở khoảng hai, ba ngày,hiếm có người lưu lại như Hô Diên Khiên, vì thế nghe ngóng một chút, liền biết y ở trọ nơi nào.

Ngày hôm đó trời còn chưa sáng, hắn liền xuất phát, thừa dịp trên đường vắng bóng người, lặng lẽ đi đến cổng khách sạn bình dân, vận khí nhảy lên nóc nhà lợp kín bằng ngói đỏ.

Hôm qua hắn đã tìm hiểu kỹ lưỡng, lầu hai là phòng bình thường, lầu ba là phòng hảo hạng, Phùng Khiên ở tại gian phòng đầu tiên bên phải của lầu ba.

Sau khi tỉ mỉ xem xét, thấy thời cơ đã đến, hắn liền ra tay, dùng đầu ngón chân đi trên nóc nhà hai bước, ngồi xổm xuống lật lên hai mảnh ngói, thấy nam nhân kia đang nằm trên giường, trên thắt lưng đắp hờ một tấm chăn mỏng, lộ ra hơn phân nữa mảng ngực đỏ.

Vểnh tai cẩn thận lắng nghe tiếng hô hấp đều đều của người trên giường, ngủ rất sâu.

Mộc Nghị Tuyên cười lạnh lấy mê dược từ trong lòng ra, vẩy vào trong phòng.

Nói đến buồn cười, mê dược này là do trong lúc giáo huấn một kẻ xấu lấy được, vốn định hủy đi, nhưng sau đó liền thay đổi, giữ lại phòng thân cũng tốt, không ngờ hôm nay lại có công dụng.

Chuyện hắn muốn làm rất đơn giản, làm cho Phùng Khiên hôn mê, lột hết y phục của y, quăng hắn ra đường cái, kể từ đó y sẽ không còn mặt mũi nào ở lại trấn, cuộc sống của mình lại bình ổn như xưa.

Thấy trong phòng một điểm động tĩnh cũng không có, hắn lật vài mảnh ngói, từ nóc nhà nhảy xuống.

“Ha ha, ngươi rốt cuộc cũng rơi vào tay ta.” Nhìn Hô Diên Khiên ngủ mê man, Mộc Nghị Tuyên cười đắc ý.

Sau khi cười xong, hắn tiến đến cởϊ qυầи áo đối phương, Hô Diên Khiên vốn không có mặc y phục, sau khi xốc lên chăn mỏng, chì còn lại quần dài.

Hắn do dự trong chốc lát, liền vươn tay mở đai lưng Hô Diên Khiên. Tuy lưu lạc dân gian đã lâu, nhưng Mộc Nghị Tuyên từ nhỏ nhận giáo dục Thiên gia, coi trọng lễ nghĩa, giờ phải cởi bỏ y phục của nam tử xa lạ, mà cảm thấy rất không được tự nhiên.

Nhưng nghĩ tới người này luôn chọc ghẹo mình, lại nhiều lần chiếm tiện nghi, thì liền nỗi giận, đem Hô Diên Khiên lột sạch trơn.

Nhưng khi hắn đang muốn dựng người kia dậy, kéo ra phòng ngoài, tay mới chạm tới đầu vai Hô Diên Khiên liền bị bắt lấy.

Khi hắn nhận ra đối phương vẫn chưa thực sự hôn mê, thì đã muộn.

“Tuyên, ngươi muốn ta sao? Lúc nãy thoát xiêm y của ta, thật sự là nhiệt tình!” Nghe tiếng cười trầm thấp của nam nhân, khuôn mặt Mộc Nghị tuyên tái mét không còn chút máu, giãy dụa thoát khỏi sự kiềm chế, nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng lập tức Hô Diên Khiên nghiêng người chắn trước mặt hắn, làm hại hắn liền đỏ mặt.

“Ngươi… ngươi không trúng mê dược?” Cảm thấy mình lại bị người này đùa giỡn, hắn trong cơn tức giận hỏi.

“Ngươi xem ta có giống như trúng mê dược không?” Hô Diên Khiên bắt lấy cằm hắn, ám muội thổi khí vào bên tai hắn.

Chút tài vặt, từ lúc Tuyên ngồi xổm trên nóc nhà, y đã tỉnh lại, sở dĩ nằm bất động vì muốn xem hắn dự định làm gì.

Về phần mê dược, chỉ cần bế khí một chút là có thể tránh được, cũng không có gì đáng nói. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tuyên vừa mới vào phòng liền cởi y phục của y.

Y đương nhiên không cho rằng Tuyên lấy thân báo đáp, như thế chắc chỉ muốn trêu chọc hắn mà thôi, nhưng một chút y cũng không để tâm, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt.

Tuy rằng Hô Diên Khiên trần như nhộng, nhưng y không cảm thấy khó chịu một chút nào, con ngươi sáng như chim ưng nhìn thẳng vào gương mặt đỏ ửng của Mộc Nghị Tuyên.

“Ngươi… ngươi lại chọc ghẹo ta.” Hai gò má đỏ bừng, Mộc Nghị Tuyên hận không thể lập tức đào một cái động đem chính mình vùi vào đó.

Thật vất vả nghĩ ra kế sách lại bị dễ dàng phá giải, thậm chí bản thân còn rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, hắn không thể không bội phục Phùng Khiên cao tay.

“Chọc ghẹo ngươi? Rõ ràng ngươi muốn đùa giỡn ta.” Hô Diên Khiên vẻ mặt ủy khuất, gương mặt tuấn tú chầm chậm tiến tới gần hắn.

“Ngươi đừng tới đây.” Mộc Nghị Tuyên cảnh giác hô to, hắn hiểu rõ người này cười đến như vậy khẳng định không có chuyện tốt.

Hắn từng bước thối lui về phía sau, căn bản không chú ý phía sau là cái gì, đợi hắn phát hiện thì đã đặt mông ngồi trên mép giường, ngay lập tức Hô Diên Khiên nắm cơ hội đem hắn đè lên giường.

“Ngươi muốn gì?” Hắn kinh hô một tiếng, mún giãy dụa, nhưng phát hiện tay bị áp lên trên đỉnh đầu, không thể động đậy.

Mà cái tên đang nằm phía trên hắn, dùng đôi môi nóng hổi liên tục gặm cắn cổ hắn, để lại mấy đạo hồng ngân.

“Mỹ thực đưa đến cửa, sao có thể không ăn?” Hô Diên Khiên vừa hôn, vừa giải khai đai lưng của hắn.

“Dừng tay! Mau dừng tay!” Hắn kinh hoàng thở hổn hển, nhưng không tránh được bàn tay to đang tàn sát bừa bãi trên người mình.

“Lúc này bảo dừng tay, có lẽ đã chậm.” Hô Diên Khiên dừng lại, thỏa mãn vuốt ve dấu hôn đỏ hồng như hoa mai tại chiếc cổ trắng nõn.

Trước khi Mộc Nghị Tuyên kịp phản ứng, Hô Diên Khiên không chút khách khí đem áo hắn xé nát, sau đó gắt gao đem hắn đặt dưới thân.

“Chờ… chờ một chút.” Mộc Nghị Tuyên liên tục thở gấp, gương mặt đỏ ửng, giống như nhiễm một tầng son hồng mê người.

“Chờ cái gì?” Hô Diên Khiên ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, đôi mắt nâu nhạt không hề che dấu ham muốn.

“Ngươi xem, ta rõ ràng là nam tử.”

“Ta biết ngươi là nam tử, ta muốn ngươi, mặc kệ là nam hay nữ, ta đã quyết định rồi!” Phả hơi thở nóng rực vào bên tai hắn, Hô Diên Khiên thâm tình nhìn qua hắn.

Từ nhỏ tới lớn cho y kinh nghiệm, nếu thích, nếu muốn phải chủ động thực hiện, bằng không bỏ qua một lần, cơ hội sẽ không trở lại, cho dù trước mắt là nam tử, nếu y đã nhận định là hắn, bất kể cái giá lớn thế nào cũng muốn có được hắn.

“Ngươi…” Nhất thời không biết nói cái gì cho phải, Mộc Nghị Tuyên trừng lớn hai mắt, khó mà tin được người này sẽ nói ra những lời như vậy.

“Tin tưởng ta, ta thực sự yêu thích ngươi, không phải đùa giỡn ngươi.”

Nói xong Hô Diên Khiên cúi đầu hôn lên môi hắn, hắn cắn chặt răng, không cho Hô Diên Khiên xâm nhập, nhưng bàn tay to nóng hổi đột nhiên dò xét xuống giữa hai chân hắn.

Bàn tay hơi thô ráp dùng sức xoa nắn bộ vị yếu ớt, cảm giác tê dại mãnh liệt làm hắn nhịn không được kêu lên một tiếng, ngay lúc đó đầu lưỡi lửa nóng thừa dịp chui vào.

Mộc Nghị Tuyên muốn đẩy người đang khinh bạc mình ra, nhưng Hô Diên Khiên bá đạo kiên quyết cùng hắn dây dưa.

“Dừng tay…” Cả người không còn chút khí lực, hắn cảm thấy thân thể mềm nhũn, muốn dùng tay để trước ngực chống cự đối phương đến gần, tiếc rằng tay bị khóa trên đỉnh đầu một tia khí lực cũng không có, hoàn toàn giãy không ra.

“Lần này là chính ngươi chủ động lên giường của ta, cứ vậy buông tha ngươi, không phải quá đáng tiếc sao?” Một lúc lâu, Hô Diên Khiên giọng điệu ôn nhu kèm theo một chút cường ngạnh nói.

“Ta…” Mộc Nghị Tuyên định cãi lại, lời nói đến miệng lại bị môi Hô Diên Khiên chặn lại.

“Ngươi còn muốn nói gì? Chờ ngươi trở thành người của ta, tự nhiên chỉ biết đến ta là tốt rồi.” Y một lần, rồi lại tái một lần mυ'ŧ vào đôi môi cánh hoa mê người, ngọn lửa du͙© vọиɠ bốc lên bừng bừng, hai mắt Hô Diên Khiên trở nên đỏ thẫm.

Mộc Nghị Tuyên không ngừng giãy dụa, nhưng sức lực không bằng đối phương, theo thân thể tiếp xúc, hắn có thể cảm thụ được rõ ràng căn nguyên du͙© vọиɠ của nam nhân trên đùi mình, tuy rằng cách lớp quần, nhưng vẫn nóng kinh người.

“Không được lộn xộn, ta không muốn tổn thương ngươi.” Nén du͙© vọиɠ đang mãnh liệt dâng trào, Hô Diên Khiên hôn lên thái dương hắn khàn khàn nói.

Đôi môi nóng như lửa liên tục di chuyển trên gương mặt Mộc Nghị Tuyên, cảm giác đầu lưỡi ướŧ áŧ nhẹ nhàng lướt qua cổ đến lỗ tai, cuối cùng dừng lại ở trên vành tai.

Hô Diên Khiên mở miệng ngậm lấy một bên vành tai, chậm rãi nhấm nháp.

“Đừng như vậy…” Động tác của y làm thân thể hắn mềm nhũn, không chịu nổi mà rên nhẹ.

Hô Diên Khiên trầm thấp cười, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói : “Ở đây của ngươi có phản ứng, còn nói không muốn?”

Đang nói chuyện, bàn tay to đã duỗi vào bên trong quần dài, ngắt mạnh một cái trên phân thân hắn, làm cho hắn hét lên một tiếng kinh hãi.

“Ta không có… A!” Trừng lớn hai mắt, bộ vị tư mật bị người chạm qua, Mộc Nghị Tuyên nhịn không được kinh động thở gấp, lại thấy nam nhân cúi đầu ngậm lấy một viên quả thực trước ngực, giống như hài đồng liếʍ mυ'ŧ không biết chán, nơi đó chợt truyền đến cảm giác tê dại, làm hắn kinh hoảng, nhưng cũng vô lực chống cự.

Thở hổn hển, thỉnh thoảng từ trong miệng hắn phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, phản khán cũng dần dần yếu đi.

“Chỗ này của ngươi thật cứng.” Chẳng biết từ khi nào, mặt nạ trên mặt hắn đã bị Hô Diên Khiên gỡ bỏ, ném sang một bên, bàn tay to của nam nhân đang cầm chặt phân thân hắn bắt đầu khuấy động.

“Câm miệng! Không được nói!” Ngượng ngùng mãnh liệt nãy lên trong lòng hắn, hắn muốn phản kháng, nhưng chỗ ấy lại bị hắn nắm trong tay, muốn động cũng không thể.

Đáng xấu hổ nhất, chính là phía dưới của hắn bị đối phương vỗ về chơi đùa lại có phản ứng…

“Hảo, chúng ta làm là được.” Hô Diên Khiên cố ý xuyên tạc lời hắn, tại ngực hắn lưu lại vài dấu hôn ẩm ướt.

“Ta không cần cùng ngươi…” Cảm giác nguy hiểm sắp tới, Mộc Nghị Tuyên liều mạng giãy dụa, đổi lại là những cái hôn sâu ngày càng thô bạo.

“Ngươi còn nói không cần, ta liền hôn ngươi đến khi ngươi nói muốn mới thôi.” Vỗ về đôi môi đã sưng đỏ, Hô Diên khiên uy hϊếp nói.

“Ngươi… ngươi không có đạo lí.” Vừa xấu hổ, vừa tức giận, nước mắt trong suốt vì nhịn không được từ hốc mắt theo gương mặt hắn rơi xuống.

“Không có đạo lí thì sao, còn không phải do ngươi bức sao.” Thấy hắn khóc, ngực Hô Diên Khiên siết lại một cái, động tác trong tay cũng chậm lại.

“Buông tha ta đi? Ta đảm bảo không bao giờ… tới làm phiền ngươi nữa.” phát giác y dừng lại, Mộc Nghị Tuyên tỉnh táo được một chút, liền cầu xin, giọng nói cũng mềm mại không ít.

Chỉ cần thoát khỏi kiếp nạn này, hắn lập tức rời khỏi nơi này, trốn đến chân trời góc bể, tuyệt đối không bao giờ cùng nam nhân này có bất cứ tiếp xúc gì nữa.

“Ngươi cũng đã chọc rồi, ta sẽ không thả ngươi đi.” Hô Diên Khiên sao lại không nhìn ra tâm tư của hắn, tất nhiên sẽ không buông tay.

“Ngô…” Thấy Mộc Nghị Tuyên còn muốn nói, y cúi đầu đem vật đang vỗ về chơi đùa trong tay ngậm vào miệng, lời nói vừa đến bên miệng liền biến thành tiếng rêи ɾỉ.

Mộc Nghị Tuyên rất muốn lớn tiếng trách mắng Hô Diên Khiên, nhưng đầu lưỡi nóng rực liếʍ lộng làm thân thể hắn bất giác run rẩy.

Mãi đến lúc hắn xuất ra, Hô Diên Khiên mới ngẩng đầu, trên khóe miệng còn dính một vệt bạch trọc khiến cho đầu óc Mộc Nghị Tuyên gần như nổ tung, xấu hổ không thể nói nỗi, nhưng cái này vẫn chỉ là khúc đầu mà thôi.

“Tuyên, chỗ này của ta muốn ngươi đến đau nhức a.” Hô Diên Khiên cầm lấy tay hắn đặt trên hạ thân đã sưng tấy của y, cảm giác rực nóng làm hắn vội vàng rụt tay về.

Thừa dịp hắn buông lỏng cảnh giác, Hô Diên Khiên lần thứ hai xâm nhập, liên tiếp hôn nồng nhiệt lên điểm nhạy cảm trên ngực cùng thắt lưng.

“Ô…” Từng đợt tê dại mãnh liệt khiến Mộc Nghị Tuyên không nói nên lời, chỉ có thể thở dốc.

Hắn giãy dụa thân thể, phản đối yếu ớt.

Lại không biết chính mình toàn thân xích͙ ɭõa ở dưới thân Hô Diên Khiên nhúc nhích, càng mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ nam nhân, tựa như một con dê con trước mặt sói đói khát phơi bày những bộ vị thơm ngon trên người mình.

“Tuyên, gọi ta Khiên.” Hô Diên Khiên tà tứ dùng hàm răng nhẹ nhàng cắи ʍút̼ nụ hoa đã đỏ bừng, đòi hỏi.

“Không được… ta không được…” Mặc dù Mộc Nghị Tuyên nỗ lực chống cự, nhưng trong miệng vẫn vô thức bật ra tiếng rêи ɾỉ.

“Khẩu thị tâm phi, không muốn còn kêu lớn như vậy.”

Bàn tay Hô Diên Khiên mơn trớn trên từng tấc da thịt hắn, bên tai hắn vang lên âm thanh trầm thấp khêu gợi, mê hoặc hắn rơi vào vực sâu du͙© vọиɠ.

“Ta không gọi…”

Nhưng khi hắn muốn phản bác thì thấy một đôi mắt chim ưng như hàn tinh mê người của Hô Diên Khiên, nhất thời một chữ cũng không nói nên lời.

Hắn cảm giác chính mình rơi vào một hắc động vô tận, đưa tay không thấy ngón, mà nam nhân trước mặt như ánh sáng duy nhất trong hắc động, mang đến cho hắn một chút tình cảm ấm áp.

Hắn không thể tin được chính mình lại bị nam nhân nhiều lần đùa giỡn này chinh phục?!

“Buông! Ngươi còn dám đυ.ng ta, ta sẽ…”

“Ngươi sẽ làm sao? Gọi người tới sao?” Hô Diên Khiên cười khẽ, cũng không để lời nói của hắn ở trong lòng.

Trong mắt y loại tình huống này, y không sợ người khác trông thấy, nhưng Tuyên chắc chắn sẽ bị mất mặt.

“Ta…” Âm thanh đang lớn chợt hạ thấp vài phần.

Chết tiệt, Phùng Khiên lại giẫm lên nỗi đau của hắn, nhưng hắn lại không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ hắn thật sự thất thân với y sao?

“Làm người của ta không tốt sao? Ta là thật tâm thích ngươi, muốn cùng ngươi sống đến răng long đầu bạc.”

Hô Diên Khiên ánh mắt nóng rực nhìn thân thể mê người bên dưới. Da thịt toàn thân Tuyên vì ngượng ngùng mà lộ ra màu hồng nhạt sáng bóng mê người, giống như quả thực chín mộng, dụ dỗ y tỉ mỉ nhấm nháp, y làm sao có khả năng dễ dàng buông tha?

“Ta nói đều là thật, chúng ta tối nay nhanh động phòng hoa chúc, sau đó ngươi sẽ là người của ta.” Kéo lên một chùm tóc đen, đặt bên mép khẽ hôn, trong mắt Hô Diên Khiên hoàn toàn không có ý trêu đùa, trái lại là tràn đầy thâm tình xen lẫn một chút độc chiếm.

“Không nên…”

Đưa bàn tay đến bên cặp mông tròn trĩnh, liên tục vuốt ve, cảm giác trắng mịn làm Hô Diên Khiên ngạc nhiên thú vị.

Ban đầu còn tưởng Tuyên là nam tử, thân thể nhất định sẽ thô ráp, chạm một cái mới phát hiện da thịt bóng loáng mịn màng như tơ.

Hắn đâu biết rằng Mộc Nghị Tuyên thân là hoàng tử, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tuy có tập võ, nhưng từ trong bụng mẹ sinh ra luôn được chăm sóc kỹ lưỡng nên da thịt vẫn luôn mịn màng.

Hô Diên Khiên một tay vuốt ve cánh mông, một bàn tay khác lần theo sống lưng trượt đến khe mông, chậm rãi đi vào nơi hắn chưa bao giờ bị người khác chạm qua…

“Ngươi muốn làm gì?! Dừng tay ——“ Mộc Nghị Tuyên buồn bực xấu hổ vội nắm tay y, không muốn cho người này típ tục làm càn xuống phía dưới.

Nhưng Hô Diên Khiên cũng không có dừng lại, y đưa tay cầm lấy hai chân thon dài của hắn, như thế, hậu huyệt phấn hồng liền phơi bày trước mắt y.

“Mau buông, ta muốn chém đầu ngươi!” vừa sợ vừa giận, Mộc Nghị Tuyên không suy nghĩ nhiều, liền gào lên.

Hắn chưa từng bị người khác xem qua nơi tư mật kia, hôm nay Phùng Khiên lại dám vô lễ xúc phạm hắn như vậy?!

Hắn cố gắng muốn kẹp lấy hai chân, nhưng lực đạo đối phương quá lớn mà không có cách nào đạt được mong muốn, hai tay cũng bị kiềm hãm trên đỉnh đầu, hắn chỉ có thể cố sức trừng mắt nhìn Hô Diên Khiên, nói lên lửa giận của mình.

Nhưng mặc dù vậy, bị người khác nhìn chằm chằm, chưa đυ.ng chạm vào cơ thể nhưng cứ nhìn chỗ đáng thẹn làm hắn nảy sinh phản ứng, ngọc hành vừa mới tiết tinh lần nữa đứng dậy…

“Đừng nhìn ta!” Hắn quát lớn, nhưng không ngăn cản được ánh mắt như lang lại như hổ của đối phương.

“Vì sao không nên nhìn? Nơi này của ngươi có màu hồng nhạt, rất đẹp.” Âm thanh Hô Diên Khiên lộ ra tràn ngập mờ ám, giống như Trần nhưỡng trăm năm, tinh khiết và thơm ngất ngây lòng người.

Bàn tay to tùy tiện vuốt ve da thịt trên đùi non nớt trơn bóng, lần thứ hai cầm lấy ngọc hành hơi cứng cáp của hắn mà di chuyển lên xuống.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trên đỉnh chậm rãi chảy ra dịch thể trong suốt, dính ướt tay Hô Diên Khiên…

Đối mặt với lần thứ hai đạt đến đỉnh điểm, Mộc Nghị Tuyên không còn chịu nỗi, thắt lưng tùy ý bàn tay Hô Diên Khiên sắp đặt, động tác nghênh hợp làm cho kẻ khác mất hồn.

“A… không nên như vậy…”

Kháng cự của hắn rất nhanh bị mơn trớn của Hô Diên Khiên làm biến mất không thấy tăm hơi , trong lòng tràn ngập kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

“A…không được…nhanh quá…” Thân thể không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, ngọc hành lại tràn ra dịch thể dính đầy bàn tay y.

“A…ngô…” Hắn xấu hổ rêи ɾỉ, cảm giác thân thể chính mình hoàn toàn phản bội hắn.

Hắn không ngừng giãy dụa thắt lưng, muốn ly khai đυ.ng chạm của nam nhân, lại làm cho Hô Diên Khiên không vui, lực đạo trong tay lại mạnh thêm một chút.

“Đều ướt như vậy, còn bảo không muốn?”

Đương lúc nói chuyện, bàn tay vốn đang cầm ngọc hành bổng nhiên đi xuống xâm nhập hậu huyệt đóng chặt, nương theo dịch thể ấm áp, đem một ngón tay chen vào.

“Đau quá…” Đôi mi thanh tú nhíu chặt, dị vật xâm nhập làm Mộc Nghị Tuyên cảm thấy khó chịu từ trong sắc dục trong phút chốc thanh tỉnh lại.

“Đừng sợ! Như thế này sẽ không đau đớn.” Hô Diên Khiên yêu thương vuốt ve thân thể mê người trước mắt, ngón trỏ trong cơ thể hắn cũng bắt đầu di chuyển, không ngừng kéo căng nội bích ẩm ướt.

“A…cáp…” Hắn cắn chặt môi dưới, viền mắt hơi đỏ lên, nghẹn ngào phe phẩy đầu, nhưng thân thể lại không tự chủ đáp lại ngón tay đang chạy nước rút trong cơ thể.

Hô Diên Khiên không ngừng tỉ mỉ hôn lên trên mặt hắn, “Ta nói đúng không, không đau nữa.”

Âm thanh trầm thấp ghé vào bên tai hắn nỉ non, động tác trong tay Hô Diên Khiên cũng không có dừng lại, một ngón tay biến thành hai ngón, tốc độ ra vào ngày càng nhanh, làm cho Mộc Nghị Tuyên thở dốc liên tục.

Gương mặt hắn như bị thiêu đỏ, thân thể cũng giống như trứng tôm luộc, ngập một màu đỏ.

“A…Ân…”

Quả thật không có chút nào đau đớn, hắn chưa bao giờ biết nam tử trong lúc đó lại có thể sung sướиɠ như vậy, toàn bộ lí trí đều bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ, hoàn toàn bị Hô Diên Khiên kéo vào vực sâu du͙© vọиɠ.

Hô Diên Khiên dùng môi dóng dấu trên ngực hắn, cố sức mυ'ŧ cắn, ngón tay trong cơ thể hắn ra vào cực nhanh, đưa hắn nhập vào một thế giới ảo tưởng tột cùng tươi đẹp.

Hoàn chương 3.