Kiêm Chức Nữ Phụ, Một Lòng Bán Hàng

Chương 25

Lúc này Phó Anh vẫn còn phai quay phim, vai diễn nữ hai của cô đang trúng độc ngã xuống đất, cô đang nằm trong ngực của nam chính, đối với hắn nở nụ cười miễn cưỡng, miệng phun máu tươi, đã hôn mê.

“Cắt! Phó Anh cô là thổ huyết chứ không phải nôn!” Đạo diễn trước ống kính hô to, “Cô trúng độc, sống chết trước mắt, phải là máu từng ngụm từng ngụm tràn ra bên ngoài, không cần quan tâm đến có đẹp hay không! Còn phải đau khổ, đau khổ!”

Đau khổ…

Phó Anh không thể nào mà đau khổ được.

Phó Anh từ trong ngực Hồ Khai Vũ ngồi dậy, mặc cho chị trang điểm lau đi vết máu bên môi cô, lại cầm một bao máu khác chuẩn bị ngậm vào.

Hồ Khai Vũ cũng đang tu bổ lại hoá trang.

Đợi lần thứ hai quay, Phó Anh lại nằm trong ngực của Hồ Khai Vũ, chỉnh xong tư thế, ở trong lòng hỏi hệ thống: “Bây giờ có thể tạm ngừng dược hiệu được không?”

Không còn cách nào khác, kỹ năng diễn của cô không tốt, chỉ có thể làm ít thủ đoạn mà thôi.

“Ngẫu nhiêu trừng phạt còn chưa có bắt đầu, cô bây giờ có thể tiếp nhận trừng phạt: Cấm sử dụng vật phẩm của hệ thống 2 giờ đồng hồ. Trong vòng 2 giờ này vật phẩm của hệ thống đối với cô không còn tác dụng nữa.”

“Cô xác định sẽ tiếp nhận trừng phạt sao?”

“Một khi sử dụng, không thể dừng lại.”

Phó Anh nghĩ đến khi mình ở bện viện đau đớn đến sụp đổ, cũng có chút sợ hãi, nhưng bây giờ cũng tốt, dù sao cô cũng không nôn ra máu, chức năng của cơ thể cũng được coi là bình thường, không đến mức sẽ giống như lúc trước không thể điều khiển được bản thân.

“Xác nhận.”

.

Theo tiếng bắt đầu của đạo diễn, lần thứ hai quay…

Hồ Khai Vũ nhạy cảm phát hiện ra Phó Anh có chỗ nào đó thay đổi, cô cầm tay hắn rất chặt, nhưng cũng rất bất lực; cô nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt kèm theo đó là thống khổ, khoé miệng từng ngụm từng ngụm nôn ra máu tươi, cùng với ánh mắt nhìn hắn, như muốn nói gì đó, phức tạp lại buồn bã, giống như là đến thời khắc sắp phải lìa đời!

Cuối cùng cô yên lặng không tiếng động nhắm mắt lại, đã hôn mê.

Thật giống như đã biến thành người khác.

Hồ Khai Vũ có chút kinh sợ bởi ánh mắt của Phó Anh, trong ngực là một mảnh mềm mại, chóp mũi còn vươn lại mùi máu tanh nhàn nhạt, chứ không phải loại nước đường ngọt ngào, cho đến khi đạo diễn hài lòng kêu lên hắn mới tỉnh táo lại.

“…Vừa rồi cô diễn rất tối.”

Đương nhiên, đây là bản sắc diễn xuất của cô mà,

Lại liên tục quay thêm mấy cảnh, cuối cùng đạo diễn mới hài lòng kết thúc công việc.

Mồ hôi lạnh của Phó Anh đều chảy ra, thống khổ cùng run rẩy không cần phải diễn, không có công hiệu của thuốc áp chế, đau đớn từ thân thể truyền đến khó mà coi nhẹ được, cô phải tốn rất nhiều sức lực mới lảo đảo từ dưới đất đứng lên, Hồ Khai Vũ thấy cô sắp ngã xuống, lập tức đỡ lấy: “Có phải chân cô bị tê rồi? Đi đến nơi nào thoáng đã.”

“Không có việc gì.”

Trợ lý của Phó Anh mặc dù là gián điệp nhưng cũng coi như tận tuỵ với công việc, lúc này đã chạy tới đỡ lấy cô: “Chị tiểu Anh, em dìu chị qua bên kia ngồi một lát.”

Hồ Khai Vũ nhìn dáng đi chậm rì rì của Phó Anh mà cau mày như suy nghĩ ra điều gì đó.

Không biết vì sao, hắn cảm giác cảnh Phó Anh khó chịu kia không giống như diễn, giống như là không muốn người khác nhìn thấy bản thân mình đau khổ vậy?

Nhưng Phó Anh đau đớn vì cái gì chứ? Tay còn đau lắm sao?

Phó Anh vừa mới ngồi một lát liền nghe hệ thống nói: “Người đó đến rồi.”

Hai mắt Phó Anh toả sáng, ở trong lòng nói: “Bảo vệ tốt điện thoại của Âu Văn.”

“Biết được.”

Đại khái là chỉ qua một lát, Phó Anh liền nghe được âm thanh ngập ngừng của hệ thống: “Làm sáo có thể, ở thế giới này còn có đồ vật mà ta không theo kịp sao?”

Phó Anh sủng sốt, hệ thống truy tìm không thấy? Khoa học kỹ thuật của hệ thống mạnh hơn thế giới này, làm sao có thể không tìm ra được?