Hồ Khai Vũ cũng đi tới rất nhanh, hắn cùng Triệu Lăng nói một tiếng.
Mọi người cũng nhanh chóng cột chắc dây cáp treo, chỉ đạo võ thuận cũng đi lên chỉ dạy một hồi, đạo diễn ở một bên nói về kịch bản, qua lại mấy lần thì ba người cũng cần kiếm riêng của mình, bị kéo lên giữa không trung, khoảng cách giữa mỗi người tầm một mét hiện lên một hình tam giác.
Trước đó quay chương trình thì Hồ Khai Vũ cùng Triệu Lăng cũng có gặp nhau, ở chung cũng coi như hoà hợp, lúc này thấy Triệu Lăng bình tĩnh như vậy cũng không khỏi bất ngờ: “Như vậy mà cậu cũng không sợ sao? Thích ứng cũng rất nhanh nha.”
“Trước đó trên sân khấu tôi cũng đã từng treo cáp treo, đọ cao này cũng không khác là mấy.” Không chỉ là treo lơ lửng mà hắn còn âm thầm học qua khoá diễn xuất, nếu không tới đây quay phim người mất mặt chính là hắn, Triệu Lăng hắn sẽ không làm những chuyện xấu hổ như vậy đâu.
“Khó trách, vào lúc lần đầu tiên tôi treo cáp treo này còn luống cuống.”
Triệu Lăng thật là không sợ, hắn liếc nhìn Phó Anh, vậy mà phát hiện trên mặt cô không có một chút sợ hãi nào, ngay cả cảm giác khẩn trương khi mất trọng lượng cũng không có, nhìn bình tĩnh tự nhiên cực kỳ.
Vậy mà không giống như lời đồn đại là yếu ớt, cái này khiến cho Triệu Lăng ngoài ý muốn.
Nhưng nghĩ đến Phó Anh làm những chuyện kia đối với Thanh Thanh thì hắn liền không muốn làm bạn với cô, chỉ ky vọng cô tuân thủ lời hứa của mình, sẽ không tìm Thanh Thanh mà gây phiền phức.
Phó Anh thấy Triệu Lăng vừa nhìn mình vừa suy nghĩ chuyện gì liền nỏ nụ cười đối với hắn.
Triệu Lăng:…
Cười cái gì?
Trong lúc suy nghĩ, đạo diễn ở bên dưới giơ loa hô to: “Chuẩn bị xong, bắt đầu!”
Triệu Lăng trong vai đại hiệp cùng Hồ Khai Vũ trong vai chỉ huy sứ ánh mắt nhìn nhau lẫm liệt, hai người cầm kiếm va vào nhau, Phó Anh là nữ hai nên tất nhiên sẽ giúp đỡ nam chính, cô từ xa bay tới, đâm một kiếm về phía Triệu Lăng!
“Keng…”
Hai tay Triệu Lăng cầm kiếm, tiếp một kiếm này, nội lực mạnh mẽ đánh bay Phó Anh, cô không thể nào phản kháng lại được, trong nháy mắt miệng phun đầy máu tươi, thắng bại đã định!
Trong nháy mắt, cuồng phong gào thét, lá cây quay cuồng.
Đạo diễn hài lòng hô: “Ok, qua.”
Triệu Lăng phát hiện kỹ thuật diễn xuất của Phó Anh kỳ thật cũng không quá kém như vậy, nhìn ánh mắt của cô hận không thể một đao chém chết hắn thế kia, rất sinh động.
Ai biết lúc này, Triệu Lăng nghe được tiếng ‘rắc rắc’, hắn chỉ cảm thấy bản thân không có điểm tựa, đang rơi từ trên không xuống dưới! Không chỉ có hắn, Hồ Khai Vũ cùng bị mất khống chế mà kêu lên, đang rơi xuống!
Phó Anh kinh hãi, làm sao cũng không nghĩ sẽ đồng thời xuất hiện sự cố đứt dây cáp treo như vậy?
Đồng thời Phó Anh cũng nghe được âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống, theo bản năng cô vươn tay bắt lấy Triệu Lăng! Ngay lúc cô bắt được Triệu Lăng thì cũng thấy được Hồ Khai Vũ, mặt mũi Hồ Khai Vũ tràn đầy hoảng sợ, đang rơi xuống dưới, cô không do dự, buông tay một cái, vầy mà từ bỏ Triệu Lăng, bắt lại Hồ Khai Vũ bên kia…
Triệu Lăng:???
Triệu Lăng không khống chế, trực tiếp từ độ cao năm sáu mét rời từ không trung xuống mặt đất.
Ầm…
Trong nháy mắt, đau đớn lan truyền hết toàn thân hắn.
Bên tai là hỗn loạn tiếng ồn ào la lớn, những âm thanh mơ hồ truyền đến tai hắn, giống như mọi thứ đều rất xa hắn, hắn lại nhìn thấy Phó Anh cầm lấy tay Hồ Khai Vũ vừa kiên định vừa vô tình…
Cuối cùng, hai mắt Triệu Lăng nhắm lại triệt để hôn mê.
Hồ Khai Vũ đang ở trên không trung vừa kinh ngạc vừa sững sờ, hắn ngửa đầu, nhìn bàn tay đang nắm thật chặt của Phó Anh…
.