Kiêm Chức Nữ Phụ, Một Lòng Bán Hàng

Chương 3

Trong phòng vệ sinh chật hẹp, Phó Anh cuộn tròn người lại, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đau đớn như vậy, cô rõ ràng có thể nhận nhịn nhưng khi nôn ra máu cả người đều run rẩy, đầu choáng mắt hoa, sức lực cả người như biến mất, giống như ngay lập tức phải đi gặp Diêm Vương.

Hệ thống ba tốt nói: “Không cần phải sợ, hệ thống ba tốt vì cô mà chuẩn bị một gói quà người chơi mới, muốn mở quà không?”

?

Mở.

“Quà tân thủ: Dùng thử 10 điểm cảm ơn (dùng thử điểm cảm ơn không thể tạo ra điểm thánh thiện.).”

“Cô có thể vào cửa hàng của hệ thống mua thuốc giảm đau, thuốc giảm đau có thể tiêu trừ hết những phản ứng không tốt, thời gian dược hiệu là 24h, sau khi ăn nó, cô liền sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.”

Phó Anh đã đau đến suy sụp, giống như là dùng một chút ý thức còn sót lại để mua một viên thuốc giảm đau, quả nhiên trong tay đang trống chỗ bỗng nhiên xuất hiện một viên thuốc, cô nhét vào miệng, trực tiếp nuốt xuống.

Thứ này thật có hiệu quả, vừa mới nuốt xuống, tất cả đau đớn đều biến mất, không chỉ có thế, Phó Anh thậm chí cảm giác toàn thân như được tiếp sức mạnh, chạy tám trăm mét cũng không có vấn đề gì.

Phó Anh cảm thấy mình như được sống lại, nhưng mà loại thuốc này chỉ là ức chế đau đớn, không thể khống chế thân thể bởi những phản ứng ốm đau, lại nôn vài ngụm máu mới bình tĩnh trở lại.

Cô ngồi liệt trên mặt đất, chỉ cảm thấy như chính mình vừa mới đi qua núi đao biển lửa, quần áo đều thấm ướt mồ hôi lạnh.

“Chỉ cần giữ lại những phản ứng của cơ thể thì cô mới có thể rõ ràng được tình trạng của thân thể mình, sẽ không bị lừa dối bởi sự khoẻ mạnh, chỉ có áp lực cùng nguy cơ mới có thể thúc đầy cô không ngừng tiến bộ cố gắng.”

Ha ha.

Cô vô lực liếc mắt, nếu bình thường cô tuyệt đối sẽ không làm những hành động mất hình tượng như thế này.

“Có điều cô cũng không cần lo lắng, hệ thống có thuốc cải tạo gen, chỉ cần cô có đủ điểm cảm ơn, là có thể trị hết bệnh ung thư của cô, còn có thể cải tạo tố chất thân thể của cô lên đến hoàn mỹ, tham gia Olympic cũng không có vấn đề gì.”

Giờ phút này, trong đầu của cô hiện lên một màn hình điện tử, cô nhìn vào cửa hàng hệ thống một chút, phát hiện một viên thuốc cải tạo gen cấp thấp cũng phải cần có 1000 điểm cảm ơn.

Ngoại trừ thuốc cải tạo gen, cửa hàng hệ thống còn có rất nhiều đồ vật khác, ví dụ như tái tại xương ống chân, cường hoá thân thể, ngăn ngừa rụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọc tóc, dưỡng nhan mỹ dung… có thể nói là đủ loại, cái gì cần thì có cái đó, nếu tuyên bố ra bên ngoài thì có thể oanh động toàn cầu.

Cái này nếu là sản xuất số lượng lớn…

“Khoa học kỹ thuật của thế giới này thì không thể sản xuất số lượng lớn được, đừng nằm mơ.”

“Vậy tôi có thể cho người khác sử dụng những vật này được không?”

“Cái này thì có thể.”

Phó Anh đảo tròn mắt, trong lòng suy nghĩ.

|Danh tính: Phó Anh

Chủng tộc: con người trái đất

Tuổi tác: 25

Điểm cảm ơn: 5

Điểm thánh thiện: -2000 (người khác lần đầu tiên thấy cô sẽ sinh ra cảm giác chán ghét xác xuất là 99%)|

|Sinh mệnh đang đếm ngược: 3 ngày 09:43:45|

Nhìn thấy hàng số đếm ngược màu đỏ chót làm người ta cũng sợ hãi.

Phó Anh lấy khăn tay trong bọc ra lau sạch máu trên mặt đất, sau đó vứt tất cả vào trong thùng rác phòng vệ sinh.

Cô rõ ràng, việc cấp bách đầu tiên là làm việc tốt người tốt, mau chóng thu thập điểm cảm ơn, Phó Anh lấy điện thoại di động ra, mở app mua đồ.

“Tôi mua đồ đưa cho người khác, thì sẽ có được điểm cảm ơn không?”

“Chỉ cần những chuyện cô làm mà sinh ra cảm ơn thì sẽ tính trên người của cô.”

Vậy là tốt rồi.

Cô bị người đại diện cùng quản lý công ty bóc lột, còn bản thân mình thì lại sống tiết kiệm, mặc dù đã xuất đạo bốn năm, tiền tiết kiệm trong tài khoản cũng không đến một trăm vạn, nhưng bây giờ đối với cô là đủ rồi, Phó Anh chọn hai cô nhi viện, bỏ ra mấy vạn tệ mua một ít văn phòng phẩm túi sách gửi qua.

Sau khi mua xong, Phó Anh thoáng an tâm, chỉnh chu lại trang phục, cởϊ áσ khoác thắt ở ngang hông, lại thả tóc xuống, giữ chặt khẩu trang và mũ, với hình dạng này chắc là không ai nhận ra được đâu nhỉ?

Cô cẩn thận rời khỏi nhà vệ sinh, bước nhanh đến hướng thang cuốn, cô đã lề mề ở bệnh viện nữa ngày. Những phóng viên và fan hâm mộ không tìm được cô, đều nghĩ rằng cô đã sớm đi mất, cũng đã giải tán đi rồi, vậy nên bây giờ là an toàn rồi.

Phó Anh đứng trên thang cuốn, cuối cùng cũng thở nhẹ ra, không biết ai vào lúc này la to một tiếng, đồng thời âm thanh nhắc nhở của hệ thống trong đầu cũng vang lên:

“Kiểm tra thấy có một phụ nữ mang thai gặp nguy hiểm, đề nghị lập tức quay đầu cứu viện.”

Phó Anh vừa nghe đến âm thanh nhắc nhở của hệ thông liền quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ có thai đang nâng cao bụng lớn lảo đảo nghiêng ngã muốn từ bên trên thang cuốn ngã xuống, xung quanh liên tiếp tiếng hét chói tai.

“Đối phương thể trọng quá lớn, đề nghị đổi ‘thuốc sức mạnh sơ cấp’ hoặc ‘sức mạnh cổ tay sơ cấp’ sau đó lại cứu viện.”

Phó Anh cũng không kíp suy nghĩ lập tức đổi một viên sức mạnh sơ cấp, viên thuốc vừa xuất hiện trong tay cô liền nuốt vào, eo khẽ cong một cái, liền vững vàng bắt lấy người phụ nữ có thai đang lăn xuống trước mặt cô, hoàn toàn ôm ngang lên.

Cảm giác trong tay nhẹ như lông vũ, cho nên cô mới cảm giác được trên tay có chút dính, ấm nóng, trong khoan mũi truyền đến mùi máu tanh.

Xong rồi, không phải là chết rồi chứ?

“Không có chết, chỉ là cô ấy phải sinh sớm, nhanh đưa cô ấy đi phòng giải phẫu.”

Phó Anh sửng sốt mấy giây, đã có người tốt ngừng thang cuốn lại, mọi người xung quanh đang kêu lên: “Mau mau, mau lại đây!”

Phó Anh tranh thủ thời gian ôm người phụ nữ có thai chạy ổn định nhưng nhanh, ba bước biến thành hai bước, chạy một đường đến phòng giải phẫu, có mấy thanh niên muốn giúp đều đuổi theo không kịp.

Người phụ nữ có thai vừa đau đớn vừa sợ hãi, cô ta một tay ôm bụng một tay cầm chặt quần áo của cô gái trước mắt mình, chỉ cảm thấy ở trong ngực cô gái này vừa ổn lại vừa nhanh, làm cho bản thân mình có một cảm giác an toàn kỳ lạ.

Trong bụng truyền đến đau đớn, cô ta ngửa đầu, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt kiên định của người hảo tâm dưới vành nói, sao nhìn lại quen mắt nhỉ? Nhưng lức này lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Phó Anh cùng ý tá đem người phụ nữ vào phòng giải phẫu, bác sĩ hỏi: “Cô là người thân của bệnh nhân sao?”

“Không phải?” Phó Anh lắc đầu, “Tôi chỉ là người qua đường thôi.”

Vừa nghe được lời này, các bác sĩ cùng y tá trong phòng giải phẫu đều nhìn Phó Anh bằng ánh mắt đánh giá, dù sao cơ thể cô ấy cũng cao cao gầy gò, không nghĩ đến lại có sức lực lại lớn như vậy? Người phụ nữ có thai này là sinh đôi, không chỉ có tuổi, còn có hơi nặng, có một trăm sáu mươi cân. (1 cân bằng ½ kg)

Lợi hại nha!