Ánh Trăng Trong Lòng

Chương 1

Giữa buổi chiều mùa hạ, mây đen che lấy mặt trời, tựa như có một tấm màn màu xanh đen che đi hết cả thành phố Nguyệt.

Phía chân trời, mây đen dày đặc, những tia chớp như điện giật xuất hiện, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên, như thể có thể chém đứt thế giới này vậy.

Thương Nguyệt đang ngồi trước bàn học cầm điện thoại chơi game đã đưa tay vén rèm cửa sổ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ một chút.

Cũng chỉ có mấy giây, tiếng mưa rơi chuyển từ tí tách thành lốp bốp, trút xuống ào ào và mãnh liệt.

Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói tức hổn hển của Chu Hưởng: “Thương Tiểu Nguyệt, chiêu cậu đặt trong trong bụi cỏ kia đâu, đã lên cấp bốn rồi sao cậu còn chưa qua bên chỗ tớ hả?”

Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đã qua thời kỳ vỡ giọng nên giọng nói trong trẻo và êm tai, tựa như một cơn gió lúc chạng vạng thổi qua người vậy.

Sôi nổi, nóng nảy.

Thương Nguyệt giật mình, nhanh chóng thao tác Yao của mình chạy qua chỗ Marco Polo của Chu Hưởng.

Nhưng Yao của cô còn chưa kịp leo lên đầu Marco Polo của anh ta thì anh ta đã bị Chung Quỳ của phe địch kéo trúng rồi.

“Con mẹ nó…” Chu Hưởng bắt đầu hùng hổ mắng.

Sau khi chết liên tục năm lần, tâm trạng của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, sự nhẫn nại cuối cùng cũng đã biến mất.

Hết mắng mid đến mắng thằng rừng, rồi lại đến đứa đi top.

Cuối cùng ngay cả Thương Nguyệt cũng không trốn được.

“Cậu có tin không, bây giờ tớ thả một nắm gạo lên điện thoại, gà còn chơi hay hơn cả cậu đấy?”

“Đã bảo phải đi theo tớ ngay từ đầu rồi mà, cậu đi qua mid làm gì? Đã thế con mẹ nó còn tặng một mạng cho bên địch nữa chứ…”

“Không chơi nữa! Cái trò chơi chó chết này!”

“Ngủ trưa!”

Trong điện thoại vang lên một tiếng “rầm”, có vẻ là Chu Hưởng đang tức tối đến phát điên mà đá văng cái ghế rồi.

Thương Nguyệt không dám thở mạnh, vừa uất ức vừa bất lực, cuối cùng phối hợp với Chu Hưởng chọn đầu hàng.

Sau khi bốn người đồng ý đầu hàng, ván game kết thúc.

Chu Hưởng tắt điện thoại, trực tiếp thoái khỏi trò chơi.

Chỉ có một mình Thương Nguyệt về lại phòng game, nhìn tên trong game “Thương Tiểu Nguyệt” của mình mà than thở.

Cô vốn muốn nói với Chu Hưởng là anh ta còn chưa đổi tên cp vốn đã đồng ý với cô.

“Được rồi, để lần sau đi.” Thương Nguyệt tự nói, sau đó out khỏi phòng game.

Cô định nhận thưởng nhiệm vụ hàng ngày xong thì dừng chơi, dù sao cô cũng vẫn còn chưa làm xong bài tập hè nữa.

Nhưng ngay khi Thương Nguyệt nhận thưởng nhiệm vụ, một lời mời vào team gửi tới, ngón tay bấm nhận thưởng của cô trùng hợp trúng vào ô “Đồng ý”.