Lục Quân Hành vốn dĩ là một người không có cảm giác an toàn, dù cho cậu có chứng minh như thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ nghĩ rằng có người muốn cướp cậu đi. Nếu tin đồn đã phát tán thì cứ để nó lan truyền, dập tắt hay không cậu cũng chẳng để tâm.
“Muốn hù chúng tôi à? Cậu nghĩ mình là ai, Lục tổng có bị điên mới nghiêm túc với loại người cặn bã như cậu. Một thằng con trai lại…”
“Xẻng…” Lí Trạch Văn chưa kịp chửi rủa xong thì đã bị dọa cho hết hồn, hắn nhìn thấy Cố Tư Trì ở đối diện cầm thẳng ly rượu đập vào khung cửa sổ bên cạnh làm nó vỡ vụn, tay vẫn đung đưa chân ly còn sót lại trong tay như đang thưởng thức một món đồ chơi thú vị, “Là các người không nghe cảnh báo đấy nhé!”
Đám người đang đứng toàn bộ bị sự đột ngột này làm lùi ra mấy bước, Lục Hạ Nhiên thì mặt mày trắng bệch, nếu không phải họ tránh nhanh thì mảnh vỡ thủy tinh đã bắn tới họ. Lần này cô mới ý thức được Cố Tư Trì hành động tùy hứng không theo nguyên tắc thế nào.
“Chắc cậu không biết, tôi ghét nhất nghe đến hai chữ điên rồ. Người điên thích nhất thấy màu đỏ bám trên tay mình, có muốn thử không?” Câu hỏi kết thúc bằng một ánh nhìn chằm chằm vào mắt Lí Trạch Văn, trên môi Cố Tư Trì vẫn nở một nụ cười mỉm lịch sự như người vừa rồi dùng bạo lực không phải cậu.
Tay đang cầm lấy chân ly của Cố Tư Trì đổi sang tay khác đung đưa trước mặt vài lần rồi đột nhiên đâm thẳng về phía Lí Trạch Văn. Gã hết hồn, chưa kịp phản ứng mà ngã ngồi xuống đất, trong khi Cố Tư Trì vẫn đang ung dung trên ghế cười đến run cả bả vai, “Sao vậy, ngay cả một người cặn bã cũng dọa được Lí thiếu gia sao? Tôi chỉ đùa chút thôi, không cần khẩn trương.” Cố Tư Trì tao nhã đặt mảnh vỡ xuống bàn.
Lí Trạch Văn thẹn quá hóa giận, vội đứng lên chỉ thẳng vào mặt cậu, “Chỉ có những người vô dụng như cậu mới sử dụng mấy trò này. Sao nào? Cậu phản ứng mạnh như vậy là do bị tôi nói trúng có đúng không? Lục Quân Hành chỉ xem cậu như trò chơi thôi.”
“À, cái này thì phải đi hỏi anh ấy, tôi không trả lời được. Nhưng nể mặt anh giúp tôi tiêu khiển nãy giờ, tặng anh một món quà.” Dáng ngồi của Cố Tư Trì vẫn duy trì tao nhã như cũ, thoạt nhìn hết sức nhã nhặn, không có vẻ chật vật và nổi điên như Lí Trạch Văn.
Ngay cả dáng vẻ dọa người khi nãy cũng làm hết sức lưu loát, mọi động tác dứt khoát càng làm tôn thêm sự tự tại của cậu, đối lập hoàn toàn với đám người đang đứng vây quanh. Điều này khiến mọi người xung quanh có phần tin tưởng vào lời nói của Cố Tư Trì hơn.
Nói suông không có tác dụng, cậu lấy điện thoại ra, kèm theo đó là một tấm danh thϊếp mà tối qua có người muốn lấy lòng Lục Quân Hành nên đưa cho cậu. Lúc đó không tiện vứt đi nên thuận tay cho vào túi. Sau bao nhiêu năm giao thiệp ở đời trước tất nhiên cậu nhớ được người này, hắn là đối tác làm ăn lớn nhất hiện tại của Lí gia, nói chính xác hơn là quan tâm đến lô đất mà Lí gia vô tình mua được.
Sau vụ này, Lí gia thu vào không ích lợi lộc, tiến thêm một bước nhỏ vào thế gia thượng lưu của giới thương nghiệp. Mà Vu Thần, người hợp tác với Lí gia thì bị họ hãm hại, đổ hết mọi trách nhiệm của việc cưỡng chế thu mua đất, sau đó dẫn đến Vu Thần phá sản. Sau này Vu Thần đã đến cầu xin sự giúp đỡ của Cố Tư Trì để trả thù Lí gia. Con người Vu thần có một chút bản lĩnh nên Cố Tư Trì đặc biệt để ý đến hắn.
Hôm nay, Lí Trạch Văn đã nôn nóng muốn thể hiện bản thân như vậy, cậu nên tạo điều kiện cho tên này phát huy.
Lí Trạch Văn bên này có dự cảm không hay, “Cậu muốn làm gì? Nhờ Lục tổng can thiệp à? Tôi nói cho cậu biết, Lục tổng nổi tiếng là không nể tình riêng, cậu….”
Lục Hạ Nhiên bên cạnh cũng muốn nói chen vào giúp Lí Trạch Văn nhưng khi nhớ lại bộ dáng khủng bố lúc nãy của Cố Tư Trì thì lại im lặng.
Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy, Cố Tư Trì mở loa ngoài, tiếng người trả lời cắt đứt câu Lý Trạch văn muốn nói, “Tôi là Vu Thần, xin hỏi có chuyện gì?”, giọng nói của Vu Thần hết sức khách sáo, bởi vì hắn biết, người có thể liên lạc với số điện thoại này đều có người giới thiệu hoặc có thân phận đặc biệt. Do được bảo mật nên người ngoài sẽ không có được.
“Vu tổng thật mau quên, tôi là Cố Tư Trì, hôm qua chúng ta vừa gặp.”
“Ồ, thì ra là Cố thiếu gia, hôm nay cậu gọi tôi là có chuyện gì cần giúp đỡ sao?” Vu Thần có hơi ngạc nhiên, đúng là xuất phát từ việc muốn tạo mối quan hệ với Lục Quân Hành nên mới đưa số điện thoại cho Cố Tư Trì, nhưng chưa từng nghĩ sẽ được gọi lại nhanh như vậy.
Cố Tư Trì đứng trên đỉnh cao đã nhiều năm, lâu rồi không nghe được có người nói muốn giúp đỡ cậu, có chút mới lạ cười ra tiếng, bên kia có hơi khó chịu nhưng khi cậu vừa cất tiếng thì sắc mặt Vu thần lập tức thay đổi, “Vu tổng, ngược lại mới đúng, tôi muốn giúp anh một chuyện lớn. Nghe nói anh đang hợp tác với Lí gia?” Cậu cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Lí Trạch Văn, tỏ vẻ rất hứng thú.
Lí Trạch Văn bên này lòng nóng như lửa nhưng chưa nghe ra được Cố Tư Trì muốn nói gì nên đành phải im lặng nghe tiếp, có hắn ở đây nhất định sẽ không để tên này vu khống hãm hại Lí gia.
Vu Thần bình tĩnh đáp, “Đúng vậy, chuyện này có rất nhiều người biết, chẳng lẽ Cố thiếu có hứng thú?”