Thức Tỉnh Muộn Màng

Chương 10: Lần đầu vào bếp

Chỗ của Cố Tư Trì là một căn hộ thiết kế hai phòng ngủ, một trong đó được cải tạo thành phòng sách. Phòng khách rất lớn, có hai mặt là cửa sổ sát đất làm sáng bừng cả căn nhà. Khi Lục Quân Hành đi ra là cảnh tượng Cố Tư Trì đang loay hoay trong nhà bếp, bóng lưng đưa về phía anh, ánh sáng sớm ngày thu hắt lên người làm cậu như phát ra vầng sáng rực rỡ, sưởi ấm đến cảc những góc u tối mà anh không dám để người khác nhìn thấy.

Trời mới biết Lục Quân Hành muốn ôm người này vào lòng như thế nào, muốn chạm lên tóc, muốn hôn lên đôi môi, muốn vùi sâu vào cổ để chiếm đoạt hết tất cả mùi hương, muốn cơ thể kia mặc anh dày vò thế nào đều được.

Nhưng tất nhiên lí trí vẫn chiến thắng. Những thay đổi của cậu quá mức kì lạ, hắn không nghĩ ra rằng cậu nhượng bộ vì mục đích khác. Hắn cố gắng che dấu căn bệnh của bản thân, sợ cậu chán ghét. Nhưng tại sao khi bại lộ, căn bệnh này lại có thể kéo cậu về phía mình.

Hắn từng rất sợ bản thân không kiềm chế được mà dùng cách thức tiêu cực giam giữ cậu bên người. Lục Quân Hành có thể làm vậy, nhưng hắn không dám xuống tay, sợ tổn thương Cố Tư Trì, cũng sợ cảm giác chiếm giữ một cái xác không hồn.

Anh đứng ở đó ngây người một lúc lâu, cuối cùng Cố Tư Trì cũng phát hiện anh đang thất thần. Cậu bước lại gần mà anh cũng không phát hiện, tự chìm trong thế giới của riêng mình.

“Quân Hành, anh nghĩ gì vậy?” Vừa nói vừa huơ tay trước mặt anh để thu hút sự chú ý.

Lục Quân Hành: “Không có gì.”

Hai người đứng đó nhìn nhau không tránh khỏi lúng túng. Cuối cùng vẫn là Cố Tư Trì dẫn đầu kéo tay anh qua phía bàn ăn. Hắn nhìn chỗ hai bàn tay đang nắm lấy nhau, lại muốn chìm vào suy nghĩ miên man thì bị tiếng thở dài bên tai kéo trở lại, cùng lúc bị nhấn xuống ghế.

Cố Tư Trì: “Anh đợi một lát, em đem đồ ăn ra.”

“Lần...lần đầu em làm, có thể không ngon lắm, nếu thật sự không nuốt nổi, anh cứ nói, không cần phải nể mặt em.”

Anh nhìn các món trên bàn không động đũa làm cậu có một chút bối rối.

“Anh không thích những món này sao?” Giọng nói cậu có chút thất vọng, lần đầu tiên chuần bị tỉ mỉ như vậy, nói không kỳ vọng là giả. Lúc trước đều là anh nấu ăn vì cậu, đây là lần đầu cậu xuống bếp nấu cho anh.

Lục Quân Hành không phải đang thất thần mà là đang tìm cách bình ổn lại tâm trạng kích động của mình. Nếu như mỗi lần phát bệnh như tối qua đều có được đãi ngộ này, hắn tình nguyện chịu đựng mỗi ngày.

Đôi tay cầm đũa cố gắng ổn định, vừa gắp một lát thịt xông khói vừa nói, “Thích, rất ngon.”

Cố Tư Trì buồn cười, rõ ràng là còn chưa ăn đã khen ngon.

Khi đồ ăn vừa vào tới miệng, môi Lục Quân Hành thoáng ngừng lại, dù chỉ là chốc lát nhưng Cố Tư Trì luôn nhìn anh đã nhận ra ngay.

Cố Tư Trì khó xử, “Khó ăn lắm sao?”

Lục Quân Hành nghĩ: hơi đắng, hơi khét, hơi...rất mặn, ngoài ra đều ngon cả. Đúng vậy, hoàn mỹ.

Anh lập tức trả lời, “Rất ngon.”

Rồi như sợ cậu không tin, hắn nhanh chóng gắp thêm một miếng trứng. Lần này rút kinh nghiệm, hắn nhai không ngừng nghỉ cho đến khi nuốt vào.

Cố Tư Trì nghi ngờ nhìn dĩa của anh, lại nhìn vào dĩa của mình, cũng ăn thử một miếng. Chưa kịp nuốt xuống đã vội vàng nhổ thứ trong miệng ra ngoài.

“Anh đừng ăn nữa, quá khó nuốt.” Vừa nói vừa ngăn anh ăn tiếp, kéo dĩa về phí mình.

Cố Tư Trì: “Em gọi món khác cho anh, thứ này ăn không được.”

Lục Quân Hành vội ngăn cậu lại, lần nữa kéo nó về phía trước mặt mới lên tiếng.

“Em không ăn được thì để tôi ăn, không được lãng phí. Rất ngon.”

Trong giọng nói nếu để ý kĩ sẽ phát hiện ra chút vui vẻ. Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Lục Quân Hành nói một câu dài như vậy. Cậu chỉ bỏ ra một chút công sức, anh đã vui thành mức độ này, rốt cuộc là đã chịu bao nhiêu sự đau khổ mới dễ dàng hạnh phúc như vậy?

Cố gắng bình tĩnh, cậu thử thương lượng, “Món này thực sự quá mặn, lần sau em luyện tập rồi nấu lại được không?”

Lục Quân Hành đột nhiên nhìn cậu nghi ngờ, “Em không muốn tôi đυ.ng đến đồ ăn em nấu đúng không?”