Thức Tỉnh Muộn Màng

Chương 4: Nghe em lần này

“Được, vậy chúng ta kết hôn đi, không được nuốt lời.”

Lục Quân Hành: “…”

Anh bỗng dưng rít lên mà nói: “Cố Tư Trì, em nghĩ tôi đùa với em?!”

Dường như nhận ra trạng thái của Lục Quân Hành có hơi mất kiểm soát nên Cố Tư Trì không dám cứng đối cứng với anh nữa, “Em không đùa…”

Chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa của Lâm Dật - vệ sĩ trưởng của Lục Quân Hành.

“Lục tổng, Kỳ Khang âm thầm dẫn phóng viên ở dưới cầu thang làm loạn, muốn đưa tin tức về việc ngài đánh người.”

Mục đích và hành động của Kỳ Khang quả nhiên không khác với kiếp trước là mấy. Tuy lần này cậu sẽ không làm gì bất lợi cho anh, thế nhưng chuyện anh đánh người trước đám đông là sự thật bị nhiều người nhìn thấy. Nếu phóng viên lên đây nhất định sẽ khiến tâm trạng Lục Quân Hành càng trở nên khó kiểm soát hơn.

Cậu muốn đẩy anh ra để bàn chuyện rút lui nghiêm túc nhưng lời Lâm Dật vừa kết thúc thì nắm đấm của Lục Quân Hành đã sượt qua mặt cậu đập thẳng lên tường. Cú đánh này rất mạnh, cậu phản ứng lập tức kéo lấy tay anh rồi bật đèn.

Ánh sáng vừa lên, Cố Tư Trì thấy hối hận vô cùng, đáng lẽ cậu phải nhận ra sớm hơn. Cậu đau xót cẩn thận nắm lấy bàn tay không cho Lục Quân Hành cử động. Tinh thần của anh không tốt, trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ sớm đã phát bệnh, mặt mày trắng bệch. Gương mặt anh tuấn góc cạnh giờ đây bởi vì kiềm chế mà đầy tính công kích như dã thú, mồ hôi thấm ướt ra quần áo, ướt cả tóc. Vừa rồi nói chuyện cùng cậu rốt cuộc anh làm sao để nhẫn nhịn cơn đau này.

Hiện tại bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng Lục Quân Hành. Cậu vội đỡ lấy người anh, gấp gáp hỏi, “Thuốc của anh ở đâu?”

“Không có thuốc, dù tôi có chuyện gì cũng sẽ không để tên đó dẫn em chạy, đừng nghĩ đến việc trốn tôi…”

“Không trốn anh, giờ phút nào rồi anh còn ghen, phải rời khỏi đây trước khi phóng viên tới.” Cố Tư Trì vội vã ngắt lời, cậu thật sự rất bội phục sự ghen tuông và đa nghi bất chấp thời điểm của Lục Quân Hành.

“Nếu thực sự không có thuốc vậy gọi bác sĩ tới nhà em đi. Bọn họ đã muốn bám theo thì không thể đến bệnh viện hay về Lục gia. Sẽ không ai nghĩ anh tới chỗ em.”

Cậu nhìn thấy anh đưa tay nhấn lên đầu để gỉảm bớt sự đau đớn, vội đưa tay giúp anh xoa. Anh nhìn sâu vào mắt cậu như muốn tìm kiếm xem những lời nói kia là thật lòng hay chỉ là một kế hoạch khác.

“Không cần, tôi có thể…”

Lời chưa kịp nói xong thì môi đã đột ngột bị cậu chặn lại bằng miệng. Nụ hôn này không sâu, vốn chỉ muốn lướt qua nhưng vừa chạm vào lại không kềm được cảm xúc mà nghiêng đầu để hai bờ môi chạm sâu hơn.

Một lát sau khi hai người tách môi ra, “Lần này nghe em có được không?” Trạng thái tinh thần của Lục Quân Hành hiện tại không thích hợp để giao tiếp, càng không thể để bệnh tình của anh bị vạch trần.

Người điên – Kiếp trước họ nói anh như vậy, cũng là gút thắc trong lòng anh, cậu tuyệt đối không để điều đó xảy ra.

Một hồi cũng không nghe thấy đáp lại, Cố Từ Trì phát hiện không đúng, bèn lay người Lục Quân Hành

“Quân Hành, mau thở, anh sao vậy.” Cậu vỗ nhẹ lên mặt anh, người trước mặt không biết là phát bệnh hay phát ngốc mà vẫn bất động nhìn cậu, đến hô hấp cũng quên.

“Mau đi thôi, không có nhiều thời gian, phải ra thang máy trước khi họ lên.” Lúc nãy đi xuống cậu đã nhìn thấy căn biệt thự này có thang máy riêng. Thiết kế kiểu này đa phần đều có lối riêng dẫn xuống hầm để xe.

Cậu không quản anh có phản kháng hay không, kéo cánh tay anh vòng qua cổ mình, mở cửa phòng. Lâm Dật đã chờ sẵn bên ngoài cũng thấy bất ngờ với hình ảnh trước mặt. Hôm nay hai người họ không xông vào đánh nhau hắn đã mừng lắm rồi, bây giờ nhìn Cố Tư Trì đỡ Lục tổng ra, trong lòng hắn cũng có một chút nghi hoặc cùng đề phòng. Nhưng nhìn thấy Lục Quân Hành không phản đối cũng đành nhịn xuống.

“Mau gọi bác sĩ đến nhà tôi, cho người đi tóm tên quản gia lại dẫn đường, kêu vệ sĩ bên ngoài lái xe xuống hầm, phải rời khỏi đây.”

Lâm Dật nghe xong một loạt mệnh lệnh bỗng cảm thấy quái dị, chưa vội làm theo mà nhìn sang Lục Quân Hành muốn xin chỉ thị. Nhưng hành động lề mề này thành công khiến Cố Tư Trì nổi giận, Lục Quân Hành tình trạng chưa xác định, tay còn bị thương, cậu thật sự không muốn lãng phí thời gian ở đây thêm một phút nào nữa.

“Lục Quân Hành còn tỉnh táo, nghe hiểu tôi nói không cần anh xác nhận. Tôi cho anh nửa phút để liên lạc. Trễ thời gian đó thì tự có bản lĩnh chịu trách nhiệm.” Cố Tư Trì không muốn dây dưa với Lâm Dật vì cậu đã nhìn thấy tên quản gia thập thò ở góc hành lang.

“Ông lại đây.” Giọng của Cố Tư Trì lạnh lẽo không cảm xúc, trên mặt cũng không dư thừa chút biểu cảm nào nhưng lại làm người khác có áp lực vô hình. Vừa nãy ông và đám người làm tận mắt nhìn thấy cậu vài ba chiêu đánh ngã vệ sĩ, cũng may là họ không cản cậu lại, nếu không tên này chắc chắn không nể tình.

Tên quản gia bị điểm danh đang tiến thoái lưỡng nan, tuy Mạc gia không tham gia vào việc này nhưng cũng không thoát khỏi liên quan. Nếu không phải lão gia bảo ông ở đây nghe ngóng tình hình thì còn lâu ông mới muốn đứng đây.

Tuy trong lòng có kiêng kị nhưng vẫn không thể không làm theo. Tại sao tên Cố thiếu gia này bất tỉnh một hồi lại trở nên khủng bố dọa người như vậy chứ.

Hắn nhích từng bước nhỏ qua cho đến khi Cố Tư Trì mất hết kiên nhẫn, giao Lục Quân Hành cho Lâm Dật, không quên trấn an nhỏ nhẹ vào lỗ tai anh, “Em sẽ trở về ngay.”

Cậu tiến tới đá mạnh vào đầu gối làm gã ngã xuống, vươn tay nắm cổ hắn, đập mạnh vào bức tường phía sau, “Nhìn thấy rõ thứ muốn thấy rồi chứ? Nói với Mạc Cương, nếu ngày mai có bất cứ tin gì tung ra, Mạc gia và con trai nhỏ của hắn sẽ biến mất trong tay hắn, tự bản thân lựa chọn cho tốt.” Cố Tư Trì không tin nếu không dính dáng đến Mạc Cương thì Kỳ Khang có thể trên địa bàn của người khác làm đến mức này.

Theo trí nhớ của Cố Tư Trì, Mạc Cương là gia chủ Mạc Gia, không phải là một gia tộc lớn nhưng trước giờ am hiểu cách ngoại giao, luôn đứng ở trung lập. Lần này kéo được người của Yến gia và Lục gia tới dự tiệc, mặt mũi cũng tăng không ít. Dựa vào chuyện kéo dài đến bây giờ phóng viên vẫn chưa xông lên lầu, tin chắc tên Mạc Cương cũng là kẻ biết điều.

“Tôi…tôi sẽ nói lại với lão gia.” Hắn vừa sợ hãi vừa đau đớn ngồi tại chỗ, miễn cưỡng nói được thành câu.

“Mở thang máy xuống hầm để xe.” Lần này không để Cố Tư Trì đợi lâu, hắn liền lập tức bò qua nhập vân tay để thang máy xuống hầm. Cậu xoay qua ném chìa khóa vào tay Lâm Dật, “Gọi xe của Lục Quân Hành chạy ra ngoài đánh lạc hướng, lái xe của tôi đi khỏi đây.”

Thường thì đối với những người có địa vị như Lục Quân Hành, xe sẽ không đậu ở khuôn viên biệt thự mà sẽ đậu ở bên ngoài chờ yêu cầu, để tránh có người ỷ vào đám đông mà động tay vào xe. Ở thời điểm này, Cố Tư Trì vẫn thích tự chạy xe riêng, cũng chẳng ai quan tâm chuyện này. Hơn nữa trước khi Lục Quân Hành xảy ra chuyện, cậu còn âm thầm đua xe, không thích có người khác lái xe của mình.

Nhưng từ lúc Lục Quân Hành qua đời do xe cộ, cậu hầu như không còn tự lái. Lần cuối cùng đua xe cũng là mượn tay Yến Gia để kết liễu bản thân.

Cố Tư Trì trở lại đón lấy Lục Quân Hành sau đó đám người cùng đi vào thang máy. Mới vừa xuống đã đυ.ng phải đám người cản đường cậu không muốn thấy nhất. Mục Phương và Lục Hạ Nhiên, chính là thư ký cùng em gái của Lục Quân Hành.

Cố Tư Trì liếc nhìn sang Lâm Dật, thấy hắn chột dạ quay sang chỗ khác, cậu không kiềm được mắng một câu, “Ngu ngốc.”

Lục Quân Hành lúc này đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không thể chậm trễ việc gặp bác sĩ, cậu cũng lười so đo với mấy người họ. Cố Tư Trì lướt qua họ muốn đến chỗ đậu xe nhưng giữa chừng bị một cánh tay phụ nữ vươn ra ngăn lại, đồng thời nghe thấy một giọng nói đàn ông đầy châm chọc.

“Cố thiếu gia, giao Quân Hành cho tôi là được, không cần cậu nhọc lòng.”

“Đúng vậy, anh trai tôi không phiền Cố nhị thiếu nhọc lòng.”