Thức Tỉnh Muộn Màng

Chương 2: Anh ấy đang ở đâu?

Thời gian chớp mắt đã 15 năm từ ngày Lục Quân Hành mất, Cố Tư Trì làm được rất nhiều thứ. Cậu nắm vững Cố thị, đứng vững ở Lục thị, tạo ra tập đoàn Đại Tư, thủ đoạn trong giới kinh doanh khiến mọi người đều thán phục.

Năm đó không ai nghĩ một mình Cố Tư Trì có thể nắm vững tất cả trong tay, họ đều chờ cậu bị xâu xé. Lục Quân Hành để lại toàn bộ tài sản cho cậu vì muốn cậu có đủ thế lực xử lí mọi chướng ngại vật. Hắn tin cậu có năng lực này, cũng tin cậu sẽ không bạc đãi người thân của hắn.

Khi cả giới thương nghiệp đều ca ngợi tài năng và thủ đoạn của Cố Tư Trì thì chỉ có mỗi mình cậu nhận ra bản thân ngu ngốc biết chừng nào.

Mất hết 15 năm, mới ngộ ra tình cảm dành cho người kia đã khắc sâu đến như vậy, rất muốn đi tìm anh, muốn chuộc lại tất cả đau khổ mà anh phải gánh chịu.

Giờ đây cậu đã lớn hơn anh mười một tuổi, mà anh vẫn mãi mãi ở tuổi hai mưới bảy, Lục Quân Hành chắc chắn sẽ không chê cậu lớn tuổi, cậu mỉm cười thầm nghĩ như vậy.

Vào một ngày đầu đông, tin tức chấn động lại một lần nữa nổ ra, Cố Tư Trì, người đứng sau hàng loạt tập đoàn hàng đầu trong nước, đã chết trong một vụ tai nạn xe. Nếu để ý sẽ phát hiện, ngày mất của Cố Tư Trì và Lục Quân Hành là vào cùng một ngày và cùng một lí do.

Những tưởng rằng sẽ lại có một vụ tranh giành tài sản lớn, nhưng sau đó mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa như 15 năm trước. Trong di chúc, Cố Tư Trì để lại Cố thị cho Cố Hoài Phong. Tập đoàn Đại Tư sáp nhập với Lục thị, cùng toàn bộ tài sản khác được chuyển giao cho Lục Ngự - con nuôi cũng là cháu trai của Lục Quân Hành.

Lục Ngự là cậu chăm sóc mà lớn lên, cũng coi như đã kế thừa cậu và Lục Quân Hành. Còn những chuyện khác có như thế nào đã không còn quan trọng nữa.

“Lục Quân Hành, anh chờ em.” Cố Tư Trì khẽ nghĩ trước khi chiếc xe tải lao về phía mình.

Thì ra đây là cảm giác Lục Quân Hành đã trải qua, có lẽ khi đó anh còn ôm tâm trạng tuyệt vọng hơn bây giờ.

Ở thời khắc kia, khi trải qua đau đớn kịch liệt, đầu óc bắt đầu mơ hồ, cậu nghe thấy được tiếng la hét, tiếng xe cộ thắng gấp, tiếng va chạm kịch liệt của hiện trường hỗn loạn bên ngoài. Thứ duy nhất còn sót lại ở tầm mắt mơ hồ của Cố Tư Trì là cuộc gọi đến của Lục Ngự.

Ngay sau giây đó, mọi giác quan dường như biến mất, không đau đớn, ũng không còn cảm giác. Cố Tư Trì cho rằng chỉ trong chốc lát nữa, ngay cả ý thức cũng sẽ tan rã. Nhưng ngoài ý muốn, suy nghĩ của cậu không hề biến mất nhưng lại không khống chế được.

Những đoạn kí ức tưởng chừng đã phủ bụi lại một lần nữa trỗi dậy, mạnh mẽ chiếm lĩnh lấy đầu óc vốn dĩ chỉ còn sót lại một tia ý thức mong manh.

Tất cả như một thước phim quay ngược, chiếu lại cuộc sống tịch mịch tẻ nhạt mười lăm năm sau khi Lục Quân Hành mất, sau đó trở lại khoảnh khắc chiều ngày hôm đó Kỳ Khang bước vào nói rằng anh đã chết.

Từng kí ức một xảy ra chân thật đến mức như bản thân lần nữa trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng đó lần nữa. Chỉ là lần này, cậu là người quan khán, nhìn hết thảy sự việc xảy ra mà không cách nào cứu vãn, nhưng cảm giác đau đớn đến nghẹt thở lại sống động đến khó tin.

Theo dòng kí ức, cậu lại được gặp mặt Lục Quân Hành, khổ sở nghe anh nói, không cần đến đám tang của anh. Bất lực nhìn anh đi ra khỏi cánh cửa đó mà không thể phát ra bất kì âm thanh nào để giữ anh lại. Đồng dạng, một “Cố Tư Trì” khác đang ngồi trên giường cũng không thể làm Lục Quân Hành quay đầu lại.

Từng dòng hồi ức cũ được tái hiện, những ngày tháng anh bắt nhốt cậu trong căn biệt thự, cậu bỏ trốn, phản kháng. Lại quay ngược đến những ngày tháng cậu tự do, anh đang theo đuổi cậu, hai người từng bước làm tổn thương nhau.

Mãi đến khi hồi tưởng dừng lại ở đoạn thời gian nọ trong một buổi tiệc, Cố Tư Trì chưa kịp nhớ ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thì “ý thức” đang trôi nổi của cậu bỗng bị một lực hút kéo mạnh về phía trước.

Quay cuồng trong chốc lát, đến khi tìm lại chút nhận thức thì cảm nhận được bên tai ai đó đang goi tên mình. Cố Tư Trì cảm giác được ngón tay có thể cử động, cơn đau đầu của cơ thể ập tới làm cậu khó chịu lay động mở mắt.

Ý thức ùa về khiến Cố Tư Trì có chút hoảng hốt, chẳng lẽ đây là bệnh viện, cậu chưa chết?

Không đợi Cố Tư Trì kịp nghi ngờ, giọng nói vẫn lờ mờ bên tai lại tiếp tục vang lên. Khi mọi thứ xung quanh từ mờ ảo dần rõ nét. Tiếng lay gọi cậu một chốc lại một chốc lớn hơn

“Cố thiếu gia, Cố thiếu gia, cậu đã tỉnh lại.” Quản gia nhà họ Mạc nhất thời hoảng hốt, vị Cố thiếu gia này sau khi cùng Lục tổng như ác thần kia xảy ra tranh cãi thì đột nhiên hôn mê được đưa vào phòng tầng hai và gọi bác sĩ riêng tới.

Bên ngoài vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt không cho ai ra vào, gia chủ của Mạc gia mặt đã sớm cắt không còn giọt máu. Nếu Cố Tư Trì xảy ra chuyện gì, Lục Quân Hành nhất định sẽ không tha cho họ.

Cố Tư Trì vốn là người mà Lục Quân Hành bỏ tâm tư theo đuổi bấy lâu nay ở thủ đô này ai cũng biết. Thay vì nói hai người họ tranh cãi thì xác thực hơn là đột nhiên Cố Tư Trì nổi nóng với Lục Quân Hành, do ở khóc khuất nên người khác không nghe ra được nội dung câu chuyện.

Nhưng không ngăn được đám đông nhìn thấy Cố Tư Trì trước mặt mọi người giơ tay muốn đấm Lục Quân Hành. Sau đó Lục Quân Hành tránh được, chế trụ đánh ngất cậu. Bình thường tuy cũng có người thì thầm sau lưng nói lung tung nhưng trước mặt Lục Quân Hành không ai dám đắc tội với hắn huống chi chạy đi tìm hiểu sự tình.

Đầu Cố Tư Trì đau như búa bổ nhưng vẫn cố dùng chút sức lực để xác định tiếng ồn xung quanh. Đập vào mắt là những con mắt nhìn chằm chặp của đám người làm, “Cố thiếu gia, ngài tỉnh rồi, có cần tôi báo cho Lục tổng hay không.”

Lục tổng chẳng lẽ là Lục Ngự? Cố Tư Trì thầm nghĩ, xưng hô này dường như quen thuộc cũng dường như rất xa lạ. Cậu khẽ nhíu mày đánh giá xung quanh, nơi này không phải bệnh viện, cũng không phải ngôi nhà mà cậu đang ở. Tuy rằng có chút đau đầu cùng choáng váng nhưng thân thể này tuyệt đối khỏe mạnh, không giống như vừa bị tai nạn xe cộ như cậu.

Rõ ràng lúc chiếc xe kia xông tới, cậu đã bị thương rất nặng, dù có được cứu sống cũng không thể ở tình trạng này. Đưa tay muốn day trán để giảm bớt khó chịu, lại đột nhiên nghĩ tới những kí ức quay ngược khi tai nạn xảy ra.

“Chỗ này là chỗ nào? Ai đưa tôi đến đây?” Những người giúp việc kia sửng sốt, thầm nghĩ không phải không phải hôn mê đến hư đầu rồi chứ. Nhưng ngoài mặt vẫn cung kính nói “Cố nhị thiếu, đây là tiệc đấu giá từ thiện của Mạc gia, lúc nãy cậu…ngất xỉu nên Lục tổng đưa cậu tới đây, căn dặn….”

“Ông nói Cố Quân Hành?” Nghe nhắc đến đây cậu bổng giật mình, xoay người tìm di động muốn xác nhận lại không thấy nó đâu. Cố Tư Trì lúc này hết sức gấp gáp, túm vội tên quản gia lại hỏi ngày tháng. Sau khi nhận được câu trả lời, tức khắc cả người như mất lực ngồi bệch xuống giường. Những người có trong phòng cũng sợ có chuyện gì thì sẽ bị liên lụy, bèn gọi bác sĩ vẫn chờ ở bên ngoài đi vào.

Cố Tư Trì mặc kệ người đến là ai, cố gắng nhớ rõ chi tiết của bữa tiệc này. Cậu hôm nay đến dự bữa tiệc đấu gia từ thiện của Mạc gia. Vốn dĩ là Lục Quân Hành dẫn cậu theo, không biết từ chỗ nào Kỳ Khang biết được chuyện này cũng chen một chân tham dự. Trước ngày diễn ra còn liên hệ riêng nói rằng có cách giúp cậu danh chính ngôn thuận thoát khỏi Lục Quân Hành.

Mà cách đó chính là Kỳ Khang sẽ tại trước khi buổi tiệc đấu giá kết thúc cầu hôn cậu, chỉ cần cậu đồng ý, sau khi hai người giả vờ đính hôn thì có thể cắt đứt mọi tâm tư của Lục Quân Hành. Ban đầu Cố Tư Trì không đồng ý, cậu cảm thấy đề nghị này vô cùng nhảm nhí.

Nhưng sau đó ở bữa tiệc, sau khi Lục Quân Hành đem tặng cậu bức tranh do mẹ anh vẽ mua được ở buổi đấu giá này, cậu đã ném nó đi. Nếu đổi lại lúc bình thường, Cố Tư Trì sẽ không mất bình tĩnh như vậy, nhưng trùng hợp khi đó, cậu phát hiện mình bị bỏ thuốc. Không phải dạng thuốc kí©ɧ ɖụ© mà là loại thuốc khiến đầu óc hỗn loạn đau nhức, chân tay không có sức lực nhưng sẽ không mất đi ý thức.

Lúc đó Cố Tư Trì một mực nghĩ là do Lục Quân Hành làm nên vô cùng tức giận trút hết phẫn nộ lên người anh. Mà Lục Quân Hành sau khi ngạc nhiên trước tình huống của cậu cũng đã nhận ra trạng thái tinh thần của cậu thất thường. Sau đó anh đánh ngất cậu mang vào phòng nghỉ gọi bác sĩ tới. Sau khi cậu tỉnh lại, phát hiện bữa tiệc vẫn còn diễn ra, nhất thời kích động đã đồng ý với kế hoạch của Kỳ Khang, trước mặt Lục Quân Hành mà nhận lời cầu hôn của hắn.

Mỗi lần nhớ tới vẻ mặt điên cuồng, lạc lõng, cô đơn trong đám đông của anh lúc đó, cậu muốn tự đánh bản thân hàng trăm lần. Đến sau cùng, lần đầu tiên Lục Quân Hành dùng vũ lực cướp cậu đi trước mặt mọi người. Lúc dằn co với cậu, anh phát bệnh ở Mạc gia, phóng viên bị gọi đến chờ sẵn, bệnh tình của Lục Quân Hành cứ thế bị phơi bày trước mặt công chúng.

Có người nói anh bị bệnh tâm thần, sẽ hại người khác, có người nói anh thật ghê tởm, như tến biếи ŧɦái muốn hãm hại người khác, ai bị anh để ý đến đều xui xẻo. Dù sau này tin tức đã bị áp xuống nhưng vẫn không tránh khỏi giá cổ phiếu Lục gia lung lay một hồi. Không chỉ anh bị nhận vô số lời bàn tán, mà còn dẫn đến ông nội của Lục Quân Hành cũng phản đối tình cảm của hai người họ.

Sau nhiều lần bất hòa, Lục Quân Hành trở mặt với ông mình, cố chấp muốn giữ cậu lại. Mối quan hệ của hai ông cháu từ từ rạn nứt, sức khỏe chủ tịch Lục cũng xấu đi. Cho tới khi Lục Quân Hành qua đời, cũng không có cơ hội nói chuyện với nhau.

“Đúng vậy Cố thiếu gia, là Lục tổng bế cậu vào đây.” Tiếng nói của lão quản gia khiến tâm tình trên mây của Cố Tư Trì bị kéo lại. Lần nữa mặc kệ bác sĩ và người hầu còn đang vây quanh, bước xuống giường chạy ra ngoài.

Bên ngoài vệ sĩ đang canh gác thấy cậu xông ra cũng ngạc nhiên, vội muốn giữ cậu lại để báo cáo với Lục Quân Hành.

“Cố thiếu gia, phiền cậu khoan hãy ra ngoài.” Người lên tiếng là Lâm Dật – vệ sĩ trưởng của Lục Quân hành, điều này càng khiến cậu chắc chắn rằng mình đã sống lại một lần nữa.

Nhưng Cố Tư Trì ra tay quá nhanh và ác liệt, vài ba động tác đã có vệ sĩ bị thương, cậu tránh thoát bọn họ chạy xuống lầu.

“Mau đuổi theo, nếu lại xảy ra chuyện gì, chúng ta gánh không nổi.” Lúc này đám người ở trong phòng cũng hết sức hỗn loạn đuổi theo, sợ lại phát sinh chuyện không hay thì công việc của họ cũng không giữ được nữa.

Cố Tư Trì chạy xuống lầu, theo bản năng tóm lấy một người phục vụ gần đó hỏi “Lục Quân Hành anh ấy đang ở đâu?”

Động tĩnh khá lớn nên thu hút sự chú ý của một số nguời xung quanh. Lúc này Kỳ Khang đại diện Kỳ gia lấy được món đồ quý giá nhất ở buổi tiệc đấu giá đang phát biểu. Nhận thấy ồn ào bên này hắn quay đầu sang, bắt gặp Cố Tư Trì thì hai mắt sáng lên.

Vốn dĩ kế họach khá thuận lợi, náo loạn một hồi đã đủ khiến Lục Quân Hành mất mặt. Hắn tính toán lát nữa tìm cách đánh thức Cố Tư Trì để cậu náo loạn lần nữa, sau đó gọi phóng viên tới, nhưng không ngờ lúc này Cố Tư Trì lại xuất hiện.

Kỳ Khang cân nhắc lần nữa, dựa vào tính cách của Cố Tư Trì, nếu như bây giờ hắn thực hiện kê hoạch cầu hôn, khả năng cậu vì chọc giận Lục Quân Hành mà đồng ý sẽ rất cao. Dù không đồng ý cũng không sao, bất quá hắn thêm một cái danh si tình, mà Lục Quân Hành nhìn thấy chuyện này nhất định sẽ nổi điên lên. Người cầm quyền Lục gia mắc bệnh tâm thần, nhất định có thể thổi phồng khiến người khác thích thú.

Người phục vụ bên này bị Cố Tư Trì kéo lại cũng chưa kịp hiểu vấn đề, hắn chỉ là người làm mới vào, không biết được Lục Quân Hành trong lời nói của vị khách này là ai nên đành cúi người xin lỗi.

Cố Tư Trì định quay sang chỗ khác tìm kiếm thì một người mặc tây trang tiến lại gần thu hút sự chú ý của cậu. Đây là trợ lí của Kỳ Khang, bình thường là cánh tay phải đắc lực của hắn. Lúc này cậu mới chú ý tới người trên đài đang phát biểu, trong tâm bỗng nhiên lộp bộp một cái, cảm giác có điều không lành.

Quả nhiên, tên trợ lí tiến tới lễ phép mời cậu đi về phía khán đài. Cố Tư Trì muốn ngó lơ hắn, tiếp tục tìm trong đám đông thân ảnh mà cậu mong nhớ bấy lâu nay. Nhưng hội trường quá rộng, tất cả đang tập trung sang phía này để nghe phát biểu, cậu không thể tìm ra Lục Quân Hành.

Lúc đang dằn co với tên trợ lí cũng là lúc Kỳ Khang bước tới vô cùng thâm tình, đến gần cậu rồi quỳ xuống.

“Tư Trì, kết hôn cùng anh có được không.”

Ai tinh tường đều có thể phát hiện vẻ mặt hiện tại của Cố Tư Trì có thể nói là khó coi đến cực điểm, kết quả không cần trả lời cũng biết. Nhưng cậu chưa từ chối thì dư quang khóe mắt đã để ý đến một bóng hình cao lớn tiến về phía bên này.

Trong thoáng chốc máu trong người cậu như đóng băng, hô hấp ngưng trệ, chỉ còn lại bóng dáng Lục Quân Hành đi đến bên này là rõ ràng. Là một người chân thật tồn tại chứ không phải do cậu tưởng tượng.

Cố Tư Trì muốn bước về phía anh, mãi mãi cũng không không muốn thấy anh phải giãy dụa một mình trong bùn lầy tuyệt vọng. Vừa cất bước đầu tiên thì tay cậu bị Kỳ Khang tóm lấy, hắn muốn đeo chiếc nhẫn vào tay Cố Tư Trì để Lục Quân Hành nhìn thấy, mặc kệ cậu có đồng ý hay không.