Vương Thu Mai vỗ vỗ mu bàn tay của con gái, thở dài: "Ủy khuất cho con rồi."
Ủy khuất thì không đến nỗi, mặc dù La Văn Hân có động cơ ích kỷ, nhưng không phải là không có giới hạn khi giới thiệu đối tượng cho Trình Mạn, chẳng hạn như người cô gặp hôm nay, ngoại trừ việc tính cách anh ta có hơi thẳng thắn, thì điều kiện bên ngoài cũng rất gạt người.
Nhưng Trình Mạn biết mẹ cô bắt đầu lo lắng cho hôn nhân của cô, cho nên khi La Văn Hân nói sẽ giới thiệu đối tượng cho cô, mẹ cô không những không từ chối, thậm chí còn có chút vui mừng.
Có thể hình dung được sau thời gian này, có thể cô sẽ thường xuyên đến các tiệm cơm để xem mắt các đối tượng khác nhau.
Nếu từ chối thì cô buộc phải đưa ra lý do thích hợp, mà lý do anh quân nhân thường xuyên đến tiệm cơm ăn uống khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rõ ràng là không thích hợp cho lắm.
Để tránh phải thường xuyên hẹn hò xem mắt, sau khi nghĩ kỹ, Trình Mạn lặng lẽ tựa đầu vào vai Vương Thu Mai, nhẹ nhàng nói: "Con không muốn đi xem mắt nữa."
Hôm trước Trình Mạn vừa dùng sự thông minh của mình để thuyết phục mẹ trong thời gian ngắn không sắp xếp cho cô xem mắt, ngày hôm sau, ngay khi cô báo cáo kết quả của cuộc xem mắt ở nơi làm việc, thím La đã kéo cô vào phòng bếp hỏi: "Tiểu Trình, con có muốn tìm đối tượng không?"
Trình Mạn: “…”
Trình Mạn không muốn đi xem mắt nữa.
Thứ nhất, cô đã có người mình thích nên việc xem mắt không chỉ lãng phí thời gian của bản thân mà còn lãng phí thời gian của người khác.
Thứ hai, cô vừa gặp một thẳng nam ung thư, đối với việc xem mắt không thành có bóng đen, trong lòng rất khó mà có kỳ vọng.
Vì vậy, đối mặt với sự nhiệt tình của thím La, trong lòng Trình Mạn đầy áy náy nhưng lại không kiên quyết nói: “Thím à, gần đây cháu thực sự không muốn nghĩ đến chuyện xem mắt.”
“Hôm qua không phải cháu đi xem mắt sao?” Thím La hỏi xong mới phản ứng lại, liền hạ giọng đoán: “Bởi vì ngày hôm qua nói chuyện không được vui lắm sao?”
“Một phần nguyên nhân.” Trình Mạn thấp giọng nói: “Nguyên nhân chủ yếu là cháu chưa chuẩn bị tinh thần.”
Thim La không hiểu lắm suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi, bà ấy nói: “Xem mắt thì cần chuẩn bị tinh thần gì? Hai người ngồi lại với nhau, nói về hoàn cảnh của mình và nói về những mong đợi về tương lai, hợp thì thành không hợp thì giải tán, chuyện đơn giản thế thôi.”
“Nói thì là thế, nhưng mà...”