Quý Thứ Năm

Chương 13.1

Ngày Tɧẩʍ ɖυ trở lại trường học, Lưu Nguyên Nguyên lập tức đến tìm cô để buôn chuyện. "Cậu thật sự đã hỏi cậu ấy?" Tɧẩʍ ɖυ gật gật đầu

Lưu Nguyên Nguyên há hốc mồm.

Trong khi đó Tɧẩʍ ɖυ vẫn như ngày thường, bộ dạng hết sức thản nhiên Khựng lại một chút, cuối cùng Lưu Nguyên Nguyên vẫn không nhịn được mà hỏi: "Sau đó thì sao?"

Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυ nhìn cô bạn có chút khó hiểu. "Cái gì mà sau đó?"

Lưu Nguyên Nguyên há miệng thở dốc, nói bóng gió.

"Chính là... tình hình lúc đó có xấu hổ hay không?" "Không có." Lưu Nguyên Nguyên sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυ một lúc lâu.

"Mình đi đây."

Đúng là hai kẻ lập dị.

Sau khi Lưu Nguyên Nguyên rời đi, Tɧẩʍ ɖυ lại ngồi ngây ra đó nhìn chằm chằm vào cuốn sách.

Cẩn thận mà nghĩ lại thì hình như cũng không phải là không có sau đó.

Ví dụ như ngày đó, khi Tạ Tân Chiêu nói xong câu kia, hai người đã nhìn đối phương thật lâu.

Sau đó hỏi cô có cảm thấy chán ghét hay không? Cô nghĩ nghĩ rồi nói không.

Tạ Tân Chiêu nghe được câu trả lời thì cười, nói tốt.

Hoặc ví dụ như hôm sau, cô phát hiện Tạ Tân Chiêu không chỉ dọn sạch cỏ trong vườn mà còn cắt bỏ gai của hoa tường vi.

Trong vườn trồng rất nhiều hoa tường vi, những chiếc gai nhỏ trên thân cây đều đã biến mất.

Nhìn những cây hoa trụi lủi, Tɧẩʍ ɖυ đã sửng sốt một lúc lâu. Cô hỏi Tạ Tân Chiêu vì sao lại làm như vậy.

Anh đáp lại cô bằng một giọng điệu hết sức thoải mái: "Thấy bọn chúng không vừa mắt."

Về lí do tại sao lại cảm thấy không thoải mái, Tɧẩʍ ɖυ cũng không hỏi nữa.

Giữa hai người dường như có một sự hiểu ngầm không thể nào giải thích được.

Có những lời không cần nói rõ ràng nhưng đối phương vẫn sẽ tự hiểu.

----

Lễ 1-5 trôi qua, quỹ đạo cuộc sống của mọi người trở lại như bình thường. Kì thi quan trọng nhất của các học sinh lớp 12 ngày càng đến gần, tất cả mọi người đều tập trung vào việc học tập.

Ngay cả Lưu Nguyên Nguyên, người mà ngày thường rất lười biếng, bài kiểm tra đều tuỳ tiện mà làm vẫn nắm chắc phần thắng cũng đã bắt đầu thay đổi tác phong, dành toàn bộ tinh lực cho việc ôn thi đại học. Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh.

Tháng sáu, kì thi tuyển sinh đại học kết thúc. Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, chấm dứt khoảng thời gian như ngồi trên dầu sôi lửa bỏng, cả trường liền nổ ra những tiếng reo hò và la hét chói tai.

Tɧẩʍ ɖυ thu dọn cặp sách rồi đi khỏi khu dạy học, liếc mắt một cái liền thấy Tạ Tân Chiêu đang đứng ven đường.

Anh đứng ở phía đối diện khu dạy học, hai tay đút trong túi quần. Thiếu niên đứng đó, dáng người cao gầy đĩnh đạc, khuôn mặt tuấn tú. Ánh mặt trời xuyên qua những chiếc lá xanh trên những ngọn cây, tạo ra những luồng sáng rơi thưa thớt xung quanh anh.

Gió mùa hạ nhẹ nhàng mà khô nóng, các bạn học vẫn đang đùa giỡn phát ra những tiếng vang ồn ào náo động.

Cách một con đường, Tɧẩʍ ɖυ nhìn về phía thiếu niên đang đứng đối diện nở một nụ cười. Vào thời khắc này, cô thật sự nhận ra rằng

-----

Mùa hè và tốt nghiệp đã cùng nhau đến.

Cuộc sống học tập căng thẳng đã kết thúc, Tɧẩʍ ɖυ liền trở nên rảnh rỗi.

Hôm nay, Tɧẩʍ ɖυ đang ở nhà xem tiết mục vũ đạo thì đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Tùng Nguyên. "Chị!" Giọng của Thẩm Tùng Nguyên vô cùng lo lắng

"Em quên mang theo chứng minh thư! Chị đưa đến giúp em với! Em đang ở trong trường, không cách nào ra ngoài được, chị trực tiếp gửi đến lớp giúp em."

Tɧẩʍ ɖυ đã quen với sự cẩu thả này của Thẩm Tùng Nguyên: "Chứng minh thư của em để ở đâu?"

"Chắc là trên bàn trong phòng em, hoặc trên giường! Chị tìm thử xem sao!"

Tɧẩʍ ɖυ đồng ý, rồi cúp điện thoại.

Chứng minh thư của Thẩm Tùng Nguyên không có trên bàn cũng không ở trên giường mà rơi vào khe hở giữa bàn và tường. Phải loay hoay mất một lúc Tɧẩʍ ɖυ mới có thể tìm được. Cất chứng minh thư vào túi, Tɧẩʍ ɖυ trở về phòng thay một bộ váy mới, đội thêm một chiếc mũ rộng vành rồi mới ra khỏi nhà.

Thẩm Tùng Nguyên liên tục nói rằng mình đang vội, Tɧẩʍ ɖυ trước đó đã trì hoãn một khoảng thời gian, lại không yên tâm giao cho người khác nên đành tự mình đi chuyến này.

Bắt một chiếc taxi rồi đến thẳng đến trường học của Thẩm Tùng Nguyên. Trường học của Thẩm Tùng Nguyên ở Tây Lan là một nơi tương đối hẻo lánh, ít người qua lại trên đường.

Trường quản lý không quá nghiêm, Tɧẩʍ ɖυ đi theo những học sinh trong trường, thuận lợi vào cửa. Theo chỉ dẫn của Thẩm Tùng Nguyên trong tin nhắn.Cô đi dọc theo con đường chính phía trước rồi quẹo phải, cuối cùng cũng tìm được khu dạy học mà Thẩm Tùng Nguyên nói.

Ngoài ý muốn, cô thế mà lại đi cùng đường với những học sinh đang đi trước mặt.

Mấy nam sinh đó dường như cũng chú ý tới cô, trên đường đi đã quay lại nhìn cô vài lần.

Ở giữa là một chàng trai để quả đầu đinh, dáng người vừa cao vừa khoẻ. Đôi mắt của người đó sắc bén, là một người không dễ chọc.

Tɧẩʍ ɖυ bình tĩnh đè thấp vành nón, thả chậm bước chân.

Đứng trong bóng râm dưới khu dạy học, Tɧẩʍ ɖυ gửi tin nhắn cho Thẩm Tùng Nguyên nói rằng mình đã đến. Thẩm Tùng Nguyên trả lời ngay lập tức: "Hai phút nữa em tan học rồi."

Quả nhiên, không lâu sau đó trong trường vang lên tiếng chuông tan học. Trước khi tiếng chuông kết thúc, Thẩm Tùng Nguyên như con khỉ mà nhảy tới "Chị!"

Khoé miệng Tɧẩʍ ɖυ giật giật, từ trong túi xách lấy ra chứng minh thư đưa cho cậu.

Thẩm Tùng Nguyên tỏ vẻ phấn khích, lập tức nhận lấy rồi bỏ vào túi. "Cảm ơn chị!"

Cậu cười hì hì cảm ơn.

Tɧẩʍ ɖυ hôm nay mặc một bộ váy màu xanh nhạt, đội mũ ngư dân màu đen.

Mái tóc đen dài đến ngực, cánh tay và cổ trắng đến chói mắt, dáng người lại cao gầy và mảnh khảnh.

Dù không thấy mặt nhưng khí chất mỹ nhân vẫn lộ rõ.

Chỉ trong chốc lát đã có không ít học sinh đi ngang còn quay lại nhìn hai người họ.