Quý Thứ Năm

Chương 3: Đưa cậu về

Tạ Tân Chiêu có chút khó chịu. Ngày hôm qua anh giống như chú chó đợi Tɧẩʍ ɖυ về nhà, kết quả cô vừa về đã đi ngay.

Giữa trưa hôm nay tới lớp anh, nhưng ngay cả một lời cũng chẳng thèm nói với anh.

"Tôi không đến tìm cậu thì cậu cũng không đến tìm tôi đúng không?"

Tɧẩʍ ɖυ không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng cô nghe ra chút ấm ức trong giọng nói của anh.

Cô hơi hoang mang, mím môi giải thích: "Tôi có nhắn tin cho cậu mà."

Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυ sạch sẽ lại thẳng thắn.

Cô thật sự không rõ.

Tạ Tân Chiêu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi thở dài: "Thôi bỏ đi."

Anh dứt khoát ra lệnh: "Vậy cuối tuần này cậu phải ở cạnh tôi."

Tɧẩʍ ɖυ trố mắt mất vài giây.

Cô mặc đồ luyện múa màu đen, bên ngoài chỉ khoác thêm một chiếc áo đồng phục.

Gió đêm vừa thổi, ống quần to rộng như làn váy khẽ bay lên, mấy sợi tóc không nghe lời cũng rơi xuống sau tai. Ngũ quan Tɧẩʍ ɖυ tinh xảo, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ. Lúc cô không nói lời nào, trên người luôn mang theo cảm giác xa cách lạnh nhạt.

Tạ Tân Chiêu lại mím môi. "Tôi còn chưa quen nơi này, cuối tuần thấy rất chán."

Tɧẩʍ ɖυ bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới gật đầu: "Được thôi." Cô cử động cổ chân, chủ động nói tạm biệt: "Nếu không có việc gì nữa thì tôi về ký túc xá đây. Cậu cũng về sớm một chút đi."

Nói xong cũng không hề nhìn sắc mặt của Tạ Tân Chiêu, quay người đi thẳng về phía ký túc xá. Trăng sáng sao thưa, bóng dáng dưới ánh đèn đường lại phá lệ rõ ràng.

Tɧẩʍ ɖυ đi được một lát lại xoay người. Ngửa đầu, dùng đôi mắt sạch sẽ trong suốt nhìn người đi theo phía sau mình.

Tạ Tân Chiêu cũng dừng lại, thân ảnh cao lớn phủ xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô. "Tôi đưa cậu đến ký túc xá thì sẽ đi ngay."

Tɧẩʍ ɖυ im lặng vài giây, không đồng ý cũng chẳng từ chối.

Cô xoay người, tiếp tục đi về ktx.

Nhất Trung rất rộng, đoạn đường từ sân vận động về tới ktx cũng là một đoạn đường dài. Hai người một trước một sau, ăn ý duy trì trạng thái im lặng.

Bóng dáng của cả hai dưới ánh đèn ngẫu nhiên đan xen vào nhau, dọc theo đường đi chỉ có tiếng bước chân đều đặn cùng tiếng mèo kêu trong những lùm cây. Đến khi còn cách ktx khoảng 100m, Tɧẩʍ ɖυ dừng lại, xoay người.

Tạ Tân Chiêu cũng dừng lại theo.

Cậu về đi, tôi không đi theo nữa." Giống như không cần mở miệng anh cũng biết Tɧẩʍ ɖυ đang nghĩ gì. Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, nói hẹn gặp lại rồi rời đi.

Trở lại ký túc xá, Tɧẩʍ ɖυ buông cặp sách xuống. Lưu Nguyên Nguyên lập tức ôm vở thò qua, lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Tɧẩʍ ɖυ: "Vừa nãy có phải cậu được người ta đưa về không?" Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu rồi khẽ gật. "Ai thế?"

Lưu Nguyên Nguyên nhỏ giọng hỏi: "Ở trên lầu mình nhìn không rõ lắm, nhưng có cảm giác vô cùng đẹp trai. Cậu thân với nam sinh từ bao giờ thế?"

Từng câu hỏi của Lưu Nguyên Nguyên dồn dập bắn về phía Tɧẩʍ ɖυ. Tɧẩʍ ɖυ chần chờ vài giây rồi nhẹ giọng nói: "Là Tạ Tân Chiêu." "Hả!!!?"

Ngón trỏ Tɧẩʍ ɖυ đặt lên miệng, kịp thời cản lại tiếng hét chói tai của Lưu Nguyên Nguyên. Mặt cô nàng hưng phấn, lập tức kéo Tɧẩʍ ɖυ ra ngoài ban công.

Tɧẩʍ ɖυ cũng không biết giải thích mối quan hệ giữa mình và Tạ Tân Chiêu thế nào, cuối cùng đơn giản tường thuật lại từ đầu. "Hai người các cậu thân lắm à? Vậy hôm nay..."

Lưu Nguyên Nguyên không hiểu. Nhưng hôm nay biểu hiện của hai người giống hệt với người xa lạ mà.

Tɧẩʍ ɖυ mím môi: "Thật ra chúng mình cũng không gọi là thân."

Ngày thường cô ở trọ trong trường, cũng chỉ gặp Tạ Tân Chiêu vào mấy ngày cuối tuần ngắn ngủi. Không thể so bì với tình cảm hồi nhỏ.

Lưu Nguyên Nguyên nghe xong một lúc lâu mới gật gật đầu.

Đến khi Tɧẩʍ ɖυ đi tắm, cô nàng mới mơ màng ngồi về bàn học.

Lúc này mới nhớ ra mình đang định bàn bạc chuyện về người được chọn làm nam chính của phim ngắn với Tɧẩʍ ɖυ. Lại nhìn vào tờ danh sách vừa viết ra, Lưu Nguyên Nguyên vung tay lên xé toạc tờ giấy ra rồi vò thành một cục ném đi.

-

Mấy ngày sau, Tɧẩʍ ɖυ cũng không nhìn thấy Tạ Tân Chiêu trong trường học.

Khoảng thời gian trước cô tập trung vào thi cử, bây giờ phải học bù để kịp tiến độ ôn tập, còn phải bớt thời gian để luyện tập cho tiết mục biểu diễn vào lễ khai mạc đại hội thể thao.

Suốt một tuần cô đều ngủ khi trời đã rạng sáng. Cứ như vậy cho đến thứ 7, Tɧẩʍ ɖυ dọn dẹp ktx một lần rồi lại sắp xếp đồ để về nhà.

Nhà Tɧẩʍ ɖυ cách trường học không quá xa, lái xe cũng chỉ mất hơn 20 phút. Cô chọn ở trọ trường, chẳng qua là cảm thấy tiện hơn một chút.

Tɧẩʍ ɖυ vừa về đến nhà đã được mùi hoa thơm ngát mũi chào đón. Hoa trong viện được chăm sóc tỉ mỉ sạch sẽ, những đoá hoa nở rộ còn nhiều hơn cả tuần trước.