Long Nhi Thánh Nữ

Chương 2: Hàm sa - xạ ảnh

Khi Dận Trinh trở lại thì Khang Hy cũng đã ly khai khu vực săn. Cả hai cha con gặp nhau giữa đường.

Dận Trinh quỳ xuống, tường trình :

- Thần nhi vâng lệnh phụ vương đưa nàng ấy ra khỏi hoàng trang, dặn dò bọn cấm vệ quân không được đuổi theo nàng bắt lại.

Khang Hy gật đầu :

- Tứ nhi chu đáo đáng khen, trẫm quên bảo quan quân đừng theo dõi nàng!

Đoạn nhà vua khen :

- Hôm nay, Tứ nhi có công đấy nhé!

Dận Trinh khiêm tốn :

- Nhờ oai đức của phụ vương, thần nhi may mắn được thành công.

Khang Hy tiếp :

- Không nên nói những lời tâng bốc kém thành thật. Từ lâu, trẫm cứ cho kiếm thuật của Nột Lan Minh Đức là vô song. Không ngờ, hắn còn kém Tứ nhi!

Dận Trinh lại khiêm tốn :

- Thần nhi chưa bằng thị vệ Nột Lan!

Khang Hy lắc đầu :

- Hắn không thắng nổi Mạnh Lệ Ty! Còn Tứ nhi thì lại bắt được nàng.

Dận Trinh đáp :

- Thần nhi nhờ có thanh bửu kiếm của phụ vương, nếu không thì chẳng làm sao đối phó với những móng hổ giả chế tạo bằng loại thép rất cứng.

Khang Hy mỉm cười :

- Nói như thế là công của thanh kiếm, chứ không phải là công của người sử dụng sao? Ngươi thích nó, trẫm cho luôn ngươi đó. Trẫm mang nó bên mình, chẳng ích lợi gì.

Dận Trinh lạy tạ ơn.

Khang Hy tiếp :

- Trẫm ban cho ngươi thanh kiếm đó, ngoài việc thưởng công ngươi hôm nay, còn có một dụng ý khác. Có nó trong tay rồi, chẳng những ngươi bảo vệ trẫm, mà trong tương lai, nếu huynh hay đệ ngươi, ai tiếp vị nắm quyền thống trị, ngươi cũng phải bảo vệ như bảo vệ trẫm!

Qua câu nói đó, Khang Hy biểu thị rõ rệt cái ý là ngầm bảo Dận Trinh đừng mơ vọng được chọn vào ngôi cửu ngũ.

Long Khoa Đa thất vọng ra mặt.

Dận Trinh bình tĩnh như thường.

Hắn thốt :

- Thần nhi quyết định dùng thanh kiếm này, bảo vệ cơ đồ, làm cho nhà Thanh càng ngày càng thêm kiên cố. Thần nhi sẽ không để cho phụ vương thất vọng!

Khang Hy mỉm cười :

- Hay lắm! Tứ nhi đứng lên đi!

Đoạn ngài tiếp :

- Trẫm phóng thích Mạnh Lệ Ty, Quốc cựu và Minh Đức không hài lòng rồi. Còn ngươi?

Dận Trinh suy nghĩ một chút :

- Thần nhi nghĩ rằng phụ vương anh minh, có những phán quyết trên hợp lòng trời, dưới thuận ý dân. Thần nhi không có ý kiến dị biệt!

Khang Hy lắc đầu :

- Ý kiến, ai lại không có? Hoặc thuận, hoặc nghịch phải có một trong hai. Ngươi cứ nói thử cho trẫm nghe!

Dận Trinh thốt :

- Thứ người trung ngu với nhà Minh đó, không phải ít, gia dĩ chúng có ít nhiều tài nghệ, dù bổn triều có gϊếŧ, cũng chẳng làm sao gϊếŧ hết, phụ vương khoan thứ cho chúng, lại lấy đại nghĩa cảm hóa chúng, như vậy là phải lắm rồi. Thà để cho chúng hối ngộ, còn hơn là bổn triều làm cái việc sát lục, tổn thương đức hiếu sanh của thượng đế. Thần nhi tin rằng chúng sẽ hồi đầu, và không còn nuôi ý đồ báo phục mù quáng như trước! Dần dần mối hoạn họa mạo phạm thánh giá cũng sẽ tự nó tiêu diệt lấy nó.

Khang Hy mỉm cười :

- Cựu lão gia, Minh Đức! Các ngươi minh bạch chưa?

Long Khoa Đa cười vuốt, đáp gấp :

- Hoàng thượng thấy xa hiểu rộng, hạ thần bội phục vô cùng! Tứ điện hạ là bậc thông minh, nên thể hội nhanh chóng trong tâm thánh ý!

Khang Hy khẽ thở dài, tiếp :

- Tài cán, thì trẫm đã biết Tứ nhi có thừa. Nếu biên thùy có biến, thì nhất định là trẫm ủy thác trọng nhậm cho Tứ nhi. Nhưng hiện nay, quốc gia thanh bình, thì nghề văn phải cần thiết hơn nghiệp võ. Cho nên, Tứ nhi phải cam tâm ẩn nhẫn vậy.

Ngài hỏi :

- Tứ nhi có oán trẫm chưa trọng dụng chăng?

Dận Trinh đáp nhanh :

- Thần nhi nào dám!

Khang Hy cười nhẹ :

- Không dám lộ ra ngoài mặt, song trong tâm, Tứ nhi vẫn oán như thường. Trẫm xem tướng người, không khi nào sai!

Dận Trinh bình tĩnh đáp :

- Thần nhi hận mình chưa có dịp nào tỏ lộ sự ngu trung cho phụ vương trông thấy!

Khang Hy tiếp :

- Trẫm đối với các huynh đệ ngươi rất mực công bình. Giang sơn này là của Đại Thanh, tất cả mọi phần tử trong toàn dân đều phải nỗ lực chi trì, chứ không phải là tài sản riêng tư gì của họ Ái Tân Giác La. Trẫm còn sống, là lo bảo vệ cơ đồ, trẫm chết đi, thì quyền bính phải được trao qua tay thích đáng. Tứ nhi không nên thất vọng, trẫm không làm mai một tài năng của ngươi đâu! Nếu có cơ hội là trẫm sẽ cho ngươi thi thố sở trường!

Dận Trinh cuối đầu tạ ơn.

Khang Hy than thầm, nghĩ dù Dận Trinh có công cứu giá, song công đó chỉ làm giảm bớt đi phần nào ác cảm đối với hắn, chứ không hề tăng gia hảo cảm.

Ngài tinh thông tướng số, nhận thấy hắn rất âm trầm, mừng vui buồn giận không hề hiển lộ ra ngoài mặt.

Nột Lan Minh Đức có kể chi tình cảm cha con của nhà vua, y chỉ nghĩ đến trách vụ của y thôi. Y tâu :

- Thích khách được phóng thích một, còn một thì đã chết, thi thể còn kia, nô tài xin...

Khang Hy đáp :

- Người đã chết rồi, còn truy cứu làm chi! Trẫm không muốn ngươi làm lớn chuyện, kinh động đến nhiều người, họ bàn tán xôn xao, sanh điều bất lợi.

Nột Lan Minh Đức tiếp :

- Ít nhất, cũng phải truy cứu xem ai chủ sử!

Khang Hy lắc đầu :

- Bất tất! Có tìm hiểu, thì cũng biết quanh quẩn đám dân nhà Minh còn lại thôi!

Nột Lan Minh Đức cau mày :

- Nhưng chúng làm sao vào lọt được trong khu cấm địa? Chúng làm cách nào giả hổ để mưu đồ hành thích? Việc đó không thể xem thường được. Nếu không có nội ứng, thì chẳng khi nào chúng thực hiện kế hoạch được!

Khang Hy cũng cau mày :

- Ngươi nói phải đấy! Chắc ngươi có điều tra rồi chứ?

Minh Đức đáp :

- Nô tài trông thấy tên giữ chuồng hổ bị trói vào cội cây, hai con hổ bị gϊếŧ chết, bỏ nằm đó, còn da hổ chúng mang theo, khoát vào mình.

Khang Hy thốt :

- Như vậy là có kẻ tiết lộ tin tức!

Long Khoa Đa vội tâu :

- Việc này do lão thần đề xướng. Được thánh chỉ chấp nhận rồi, lão thần liền đến nơi quan sát trước. Lão thần cam nhận trách nhiệm!

Khang Hy mỉm cười :

- Cựu lão gia khéo bận tâm thì thôi! Trẫm và khanh là chỗ chí thân với nhau, khi nào khanh lại mưu hại trẫm, bằng cách cấu kết với người ngoài, làm cái việc hành thích? Bất quá, chúng ta hành động không cẩn mật, bọn thuộc cấp bép xép mà thành ra đối phương bắt được tin tức, chụp dịp sanh mưu!

Nột Lan Minh Đức thốt :

- Hoàng thượng đi săn, nghi giá rầm rộ, một số đông người được huy động, dù muốn dù không, bí mật cũng khó bảo trì trọn vẹn. Nếu tin tức bị tiết lộ, cái đó cũng là sự thường. Nhưng cấm khu được phòng vệ thâm nghiêm, người bên ngoài làm thế nào xâm nhập được?

Khang Hy đáp :

- Bọn thích khách gồm toàn cao thủ võ lâm, còn bọn cấm quân chỉ là những tên canh gác ăn lương, chúng làm sao kiểm soát nổi sự vãng lai của khách giang hồ? Cho nên Tứ nhi ngăn chận cấm quân theo dõi nữ thích khách, cũng là một việc làm hợp lý đó! Cấm quân có theo dõi nàng, cũng chẳng làm điều chi hữu ích!

Nột Lan Minh Đức vẫn cãi :

- Bọn cấm vệ quân đành là một lũ bất tài, song nô tài có cho đám đệ tử bát kỳ lẫn lộn trong đó, thiết tưởng thích khách mang da hổ xâm nhập, cũng chẳng dễ gì qua mắt được các đệ tử bát kỳ, trừ phi có người che chở!

Long Khoa Đa hỏi :

- Đám đệ tử bát kỳ do ngươi bố trí trong đạo cấm vệ quân đó, có đáng tin cậy lắm không?

Minh Đức đáp :

- Ty chức đem sanh mạng mình bảo đảm sự trung thành của các người đó. Huống chi, ngày ngày họ theo hầu thánh giá, nếu họ sanh tâm phản loạn, thì thiếu chi cơ hội cho họ hành thích thánh hoàng! Họ không cần vẽ vời, dàn cảnh, chờ đợi đến hôm nay!

Long Khoa Đa trầm giọng :

- Thế thì là ai?

Nột Lan Minh Đức suy nghĩ một chút :

- Hôm qua chỉ có Nhị điện hạ mang người đến!

- Dận Kỳ là gã hồ đồ nhất. Trẫm không tin hắn!

Dận Trinh vội thốt :

- Không thể là nhị ca đâu. Từ ngày bị truất ngôi Thái tử đến nay, nhị ca hối hận vô cùng, luôn luôn hướng thiện, quyết cải rửa tâm linh. Chẳng khi nào nhị ca dám tái phạm thánh oai!

Khang Hy mỉm cười :

- Ngươi nói tốt cho hắn! Hắn như thế nào, trẫm lại chẳng hiểu sao chứ! Trẫm lập hắn làm Thái tử, là vì hắn là con của mẫu thân ngươi sanh ra, song hắn không có tâm chí cầu tiến, nên trẫm bắt buộc phải giáo huấn hắn. Nếu thật sự hắn muốn kế thừa ngôi vị của trẫm, hắn vẫn không thể hạ thủ trong lúc này. Vì biết đâu trong tương lai, trẫm không khôi phục tước vị Thái tử cho hắn.

Nột Lan Minh Đức thốt :

- Nô tài đâu dám nói là Nhị điện hạ bất hiếu đối với Hoàng thượng. Bất quá, tên thích khách bị gϊếŧ đó, rất giống Phùng Tứ Mỹ, gia tướng của Nhị điện hạ thôi!

Long Khoa Đa phụ họa :

- Lão thần nhớ lại rồi, trước khi Nhị điện hạ bị truất phế, lão thần có đến Đông cung dự yến mấy lần, lần nào cũng gặp Phùng Tứ Mỹ. Thảo nào, hôm nay vừa trông thấy hắn, lão thần có cảm tưởng quen quen!

Khang Hy suy tư một lúc :

- Thế ra, các khanh cho rằng nhị nhi mưu hại trẫm?

Dận Trinh biện hộ liền :

- Không thể có việc đó. Nữ thích khách đã thừa nhận là dân của Đại Minh còn lại, chẳng lẽ nhị ca lại cấu kết với loạn thần tặc tử?

Nột Lan Minh Đức thốt :

- Nhưng điều chắc chắn là hai tên thích khách do Nhị điện hạ dẫn theo trong ngày hôm nay. Tuy nhiên, Nhị điện hạ không hề có âm mưu hại Hoàng thượng, bởi làm vậy là không có lợi gì cả, nhất là trong lúc này, Nhị điện hạ còn hy vọng được phục vị, vì Hoàng thượng chưa tuyên định Thái tử khác.

Khang Hy điểm một nụ cười thỏa mãn, hỏi :

- Này, Minh Đức, ngươi hãy cho trẫm biết ý kiến về vụ này xem?

Nột Lan Minh Đức trầm ngâm một lúc lâu, rồi day qua Long Khoa Đa, hỏi :

- Xin Quốc cựu đại nhân cho biết, việc thả hổ ra, có phải là chủ ý của đại nhân chăng?

Long Khoa Đa một lúc sau mới đáp :

- Phải! Lão thần sở dĩ có chủ ý đó là muốn bày trò tiêu khiển cho Hoàng thượng, đồng thời cũng để biểu dương thánh oai còn hiển hách như thuở thanh thiếu. Lão thần có quan sát hai con thú trước rồi, nhận thấy dã tánh của chúng giảm đi nhiều. Ngoài ra, lão thần còn ngầm bảo mấy vị Điện hạ lưu tâm bảo giá.

Khang Hy cười nhẹ :

- Chỉ sợ Cựu lão gia ngầm bảo mỗi một mình tứ nhi thôi!

Long Khoa Đa kinh ngạc.

Dận Trinh ung dung thốt :

- Không phải chỉ mỗi một mình thần nhi đâu. Quốc cựu có thông tư nhị ca, bởi trong phủ nhị ca có nhiều tay tài cán thừa sức bảo vệ phụ vương được an toàn. Nhị ca hôm qua có dẫn người đến xem địa thế khu săn bắn trước, cái đó cũng là một hành động do hiếu tâm. Vì lầm lỗi nên bị trách phế, chứ nhị ca là bậc hiền hiếu, đáng khen!

Nột Lan Minh Đức cất tiếng liền :

- Sự tình quá rõ rệt. Hai tên thích khách do Nhị điện hạ mang đến. Nhị điện hạ tưởng là chúng có võ công cao, có thể bảo vệ Hoàng thượng được, nên định nhờ chúng tiếp tay đối phó với mọi bất ngờ vậy thôi. Chỉ vì Nhị điện hạ không hiểu rõ căn nguyên của chúng, mà thành ra bị chúng lợi dụng ngược lại để hành thích Hoàng thượng.

Khang Hy thở dài :

- Lối giải thích của ngươi không được chính xác lắm, song trẫm tạm tiếp nhận như vậy. Về việc này, trẫm muốn chấm dứt tại đây, đừng ai bàn chuyện đến nữa, mà cũng không nên truy cứu làm gì. Bây giờ, chúng ta hãy trở lại hoàng thành.

Minh Đức tâu :

- Nô tài còn một việc muốn trình lên Hoàng thượng!

Khang Hy gật đầu :

- Ngươi cứ nói!

Minh Đức tiếp :

- Sự việc ngày nay Hoàng thượng nhân từ, miễn truy cứu, song nô tài nghĩ, số gia tướng trong phủ của các vị Điện hạ tốt xấu lẫn lộn bất nhất, như vậy là một điều đáng lo ngại lắm. Nô tài nhận thấy cần phải gạn lọc kỹ càng mới được!

Khang Hy mỉm cười :

- Minh Đức! Ngươi chưa hiểu sự tình cho lắm! Việc đó trẫm biết rõ hơn ngươi nhiều! Trẫm biết bọn súc sanh đó kết giao với cao thủ võ lâm, đám này có lắm ngón nghề đặc biệt, trong số đó có thể có gian tế trà trộn. Song trẫm không chuẩn bị cấm chế. Trái lại, trẫm còn khuyến khích chúng cứ theo cái đà đó mà làm.

Nột Lan Minh Đức giật mình :

- Tại sao?

Khang Hy đáp :

- Trẫm cho rằng, chỉ đáng sợ là những kẻ địch âm thầm hoạt động trong bóng tối mà thôi. Cho nên, nếu ngươi muốn được an toàn, thì phải giả dại giả ngu, hồ đồ lo lắng để cho địch chường mặt tiếp cận với ngươi. Có thế ngươi mới biết rõ chúng là những ai, ngươi sẽ dễ dàng chế phục chúng.

Đoạn nhà vua tiếp :

- Thôi, chúng ta trở về.

Ngài giục ngựa cất vó.

Nột Lan Minh Đức theo sát phía sau, phần đoạn hậu có bọn thị vệ.

Còn lại tại chỗ, Long Khoa Đa và Dận Trinh.

Long Khoa Đa thở dài trách :

- Tại sao thế, hở lão Tứ? An bày được cục diện thế này đâu phải là dễ dàng, chẳng hao phí tâm cơ? Được dịp hạ uy tín lão Nhị sao ngươi không lợi dụng tấn công luôn, trái lại ngươi còn biện hộ cho hắn? Ngươi không tiếc công tiếc sức của mình sao chứ?

Dận Trinh bật cười ha hả :

- Quốc cựu chưa hiểu chi hết! Hiện tại, nếu mình tìm cách quật ngã lão Nhị, thì sự thành công đó vẫn chưa bảo đảm một thắng lợi cho tôi trong lúc này. Ngoài ra, ông già vốn đố kỵ tôi, lại càng đố kỵ hơn nữa! Bất lợi lắm!

Long Khoa Đa chớp mắt :

- À! Trong mấy năm sau này, ngươi trở thành đạo mạo trang nghiêm, ta xem được lắm. Hôm nay, ngươi lại có công cứu giá, nhưng lão vua già lại chẳng tỏ vẻ gì biết ơn ngươi, trước sau vẫn không hài lòng ngươi như thường! Lạ lùng thật! Dận Trinh, ta thấy tiền đồ của ngươi không lạc quan chút nào.

Dận Trinh lộ vẻ kiên nghị :

- Quốc cựu yên tâm! Đối với tương lai, tôi cầm chắc bảy phần thành công, có điều phương pháp phải cải biến thôi! Không thể tiếp tục tranh thủ sự hài lòng của ông già nữa, cái thủ đoạn đó lỗi thời rồi, càng áp dụng, chúng ta càng làm cho ông già đố kỵ thêm.

Long Khoa Đa thở dài :

- Ta thấy cơ hội không có nhiều cho bọn mình đâu. Hôm nay, lúc ban kiếm cho ngươi, lão tỏ thái độ dứt khoát. Ta tán thành sự thay đổi phương pháp, song quyền quyết định về lão ấy, thì hy vọng vẫn mong manh như thường!

Dận Trinh cười lạnh :

- Chỉ cần trước khi ông già nhắm mắt, chưa có một quyết định nào công khai, chánh thức là được!

Long Khoa Đa thở dài lượt nữa :

- Ta nhận thấy, ngươi là một nhân tài, nên mạo hiểm giúp ngươi, bất chấp cái họa toàn gia tru diệt! Làm sao cho đừng thất bại đấy!

Dận Trinh gật đầu :

- Nhất định là không thất bại đâu, Quốc cựu cứ yên trí!

Long Khoa Đa lại thở dài lượt thứ ba :

- Ta chỉ mong được như thế! Ngươi còn muốn ta giúp gì nữa đây?

Dận Trinh đáp :

- Tạm thời, chưa có gì tôi phải làm nhọc đến Quốc cựu. Ông già tinh quái lắm, từ hôm nay trở đi, chúng ta đừng tiếp cận thường xuyên với nhau như trước nữa. Lão đã bắt đầu phát hiện sự liên quan giữa chúng ta rồi đó nhé. Quốc cựu hãy tìm mọi cách ngăn trở lão ta sách lập Thái tử sớm. Sự đó càng chậm trễ càng có lợi cho chúng ta!

Long Khoa Đa tiếp :

- Lão ấy độc đoán lắm, khi lão quyết định một việc gì, thì đừng ai hòng đàm ra luận vào, làm cho lão đổi ý!

Dận Trinh mỉm cười :

- Quốc cựu lấy tư cách là người thân xúc tiến việc khôi phục tước vị Thái tử cho lão Nhị, tôi tin rằng Quốc cựu thừa sức làm việc đó, vì ông già rất có cảm tình đối với mẫu hậu, hễ thương mẹ thì phải lo cho con. Nhờ tình cảm của lão đối với mẫu hậu, Quốc cựu sẽ không bị lão nghi ngờ!

Long Khoa Đa đáp :

- Đối với ta, lão tốt thật, song lão không ưa ngươi thì sự tình vẫn khó khăn như thường! Đằng nào, cũng có sự bất lợi cho ngươi! Ta lo quá!

Dận Trinh trấn an :

- Quốc cựu lo làm chi cho mệt, tôi đã nói là không thất bại mà! Lão Nhị được phục vị là việc tốt cho tôi đó. Hôm nay, ông già có phê bình lão Nhị, tôi thấy không khó cho chúng ta đối phó với lão Nhị sau này. Người mà tôi sợ nhất là đại ca và lão Bát. Nếu một trong hai người đó được ông già chọn, thì chúng ta phải chật vật vất vả không tưởng nổi, mà cũng chưa chắc gì lật đổ họ được!

Long Khoa Đa gật đầu, thấp giọng thốt :

- Cái lão vua già đó kỳ quái thật! Bỗng dưng lại phóng thích nữ lang! Tại sao ngươi không gϊếŧ luôn nàng? Nếu nàng bị bức phải cung khai...

Dận Trinh mỉm cười :

- Cuộc tra cứu sắp xảy ra không lâu lắm đâu, rồi nàng cũng sẽ bị bức cung khai mà! Tôi đã bảo nàng đi thẳng đến phủ của tôi!

Long Khoa Đa biến sắc :

- Ngươi điên à?

Dận Trinh cười nhẹ :

- Quốc cựu cứ lo việc của Quốc cựu đi, còn việc này thì tôi tự mình phụ trách. Giả như có sự tiết lộ, tôi sẽ không bao giờ lôi kéo Quốc cựu vào, làm liên lụy đến Quốc cựu đâu?

Long Khoa Đa đổ mồ hôi lạnh, ấp úng :

- Ngươi... lão Tứ... chẳng phải ta sợ việc... song cái tội danh này lớn lao lắm, nếu có gì xảy ra, thì... ta nói trước... ta sẽ chối phăng đấy nhé!

Dận Trinh mỉm cười, cho ngựa lướt tới, thẳng về phủ.

Vì muốn lấy lòng vua cha, Dận Trinh cố tạo cho mình một khung cảnh bình dị. Tòa phủ đệ của hắn rất giản đơn, không hơn gia cư một viên quan nhỏ tại kinh thành.

Tại cửa, chỉ có một lão gia, canh gác cho có lệ vậy thôi.

Về đến phủ, lao gia nhân đón chào.

Dận Trinh hỏi :

- Có nữ nhân họ Mạnh đến đây chưa?

Lão gia nhân gật đầu :

- Có, hiện nàng ở tại thơ phòng, đàm đạo với Niên nhị gia!

Dận Trinh mỉm cười, đi luôn đến thơ phòng.

Niên nhị gia là Niên Canh Nghiêu, một người thân tín của Dận Trinh, đang băng bó vết thương nơi vai Mạnh Lệ Ty.

Thấy Dận Trinh vào, Mạnh Lệ Ty bối rối, nhưng không kịp kéo áo che đầu vai trắng mịn.

Dận Trinh thốt :

- Mạnh nữ hiệp thứ cho nhát kiếm đó nhé! Tại hạ không ngờ kiếm bén đến mức độ đó! Thương thế có nặng lắm không, nữ hiệp?

Mạnh Lệ Ty cười đáp :

- Không đáng ngại lắm, Điện hạ! Lủng da, thấu thịt chứ chưa chạm xương! Khỏi phải sợ tàn phế suốt đời.

Niên Canh Nghiêu cau mày, thốt :

- Sự việc sau đó ra sao, hở đại ca? Mạnh Lệ Ty cho biết, Hoàng thượng phóng thích nàng, như vậy là mất cơ hội thực hiện kế hoạch của đại ca!

Dận Trinh cười khổ :

- Không việc gì khác lạ xảy ra kế tiếp. Ông già không muốn truy cứu, mà cũng không thích sự việc truyền loan ra ngoài. Cho nên, việc đó kết liễu gọn!

Mạnh Lệ Ty lộ vẻ thất vọng :

- Cái ông vua đó thật có độ lượng kỳ quái! Tôi chuẩn bị nếu ông ta dùng cực hình tra tấn, là tôi tố cáo lão Nhị liền. Không ngờ lão bỏ qua, rồi phóng thích tôi luôn. Thành thử, bao nhiêu công sức tâm cơ tận dụng, không có giá trị gì cả!

Niên Canh Nghiêu sa sầm gương mặt :

- Ngoài ra, Phùng Tử Mỹ lại táng mạng một cách oan uổng! Sự hy sinh của hắn vô ích quá!

Dận Trinh thở dài :

- Dù cô nương có khai cho lão Nhị cũng chẳng ích lợi gì. Thực ra, tại hạ không đồng ý cái điều kiện hợp tác đó! Cô nương đi rồi, Nột Lan Minh Đức vô ý trúng lại mưu chúng ta, y nhận ra Phùng Tử Mỹ là gia tướng của lão Nhị, đòi truy cứu, song ông già không chấp thuận. Ông già nói, nếu lão Nhị có ý hành thích, thì cũng không hành thích trong lúc này.

Niên Canh Nghiêu vỗ bàn kêu lên :

- Đúng đó! Canh Hắc bị phế, nếu bây giờ Hoàng thượng chết đi thì hắn không thu hoạch một lợi ích nào cả! Chủ ý của đệ quả thật hồ đồ.

Dận Trinh điểm một nụ cười :

- Cả Quốc cựu là một lão hồ ly, mà cụng không nghĩ đến điểm đó nữa thay! Thì còn trách nhị đệ làm sao được! Tuy nhiên, chẳng phải chúng ta thất bại hoàn toàn đâu nhé! Ít nhất, ngu ca cũng thu hoạch được thanh kiếm báu! Ông già tặng ngu ca đấy!

Hắn cởi dây thanh kiếm, đặt lên bàn. Niên Canh Nghiêu vẫn thất vọng như thường :

- Hy sinh một cao thủ, đổi lấy một thanh kiếm!

Dận Trinh nghiêm sắc mặt :

- Nhị đệ đừng xem thường thanh kiếm này! Giang sơn của ta, tiền đồ của nhị đệ, tráng chí của Mạnh cô nương, tất cả đều ở nơi thanh kiếm này đấy.

Cả hai trố mắt nhìn hắn, không hiểu hắn muốn nói gì.

Dận Trinh tiếp :

- Mạnh cô nương là một kiếm khách, nếu có thanh kiếm báu trong tay, thì tài năng sẽ phát huy cực điểm! Phải vậy không?

Mạnh Lệ Ty vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, hỏi :

- Cho tôi? Điện hạ cho tôi thanh kiếm đó? Ông ấy tặng Điện hạ mà?

Dận Trinh gật đầu :

- Thì tôi tặng lại cô nương, không được sao! Cô nương mang nó, thích hợp hơn tôi chứ?

Đoạn, hắn tiếp :

- Bây giờ, tại hạ cần nói riêng với Niên nhị đệ một việc, phiền cô nương tạm thời lưu lại đây!

Mạnh Lệ Ty nhìn Niên Canh Nghiêu. Niên Canh Nghiêu cười với nàng, đoạn theo Dận Trinh đến một gian phòng khác.

Niên Canh Nghiêu hỏi :

- Việc gì đây, đại ca?

Dận Trinh hỏi :

- Nhị đệ đối với Mạnh Lệ Ty như thế nào?

Niên Canh Nghiêu đáp :

- Đại ca hà tất phải hỏi! Đành rằng tiểu đệ với nàng ta đồng môn sư huynh muội, song đường ai nấy đi, phần tiểu đệ thì hoàn toàn lệ thuộc vào đại ca từ lâu rồi!

- Ngu ca xem ra, nàng ta có tình với nhị đệ lắm đó!

Niên Canh Nghiêu mỉm cười âm trầm :

- Ai cấm được nàng trong việc định hướng cho con tim? Nàng yêu mặc nàng, tiểu đệ có đáp lại tình yêu đó hay không là tùy tiểu đệ. Tiểu đệ thấy cần phải lợi dụng nàng trong giai đoạn này, nàng sẽ mang đến cho chúng ta một số cao thủ cần thiết. Để đạt mục tiêu đó, tiểu đệ phải vờ chiếu cố đến nàng. Đại ca thấy đó, hôm nay nàng giúp chúng ta rất đắc lực! Tuy việc không thành, song nàng cũng chứng tỏ được nhiệt tâm với chúng ta!

Dận Trinh cười nhẹ :

- Vậy là ngu ca được yên tâm lắm! Thực ra, ngu ca không đồng ý về điều kiện đã được đặt ra. Nhị đệ thử nghĩ, cho dù ngu ca có làm Hoàng đế, nhị đệ làm thừa tướng, ngồi trên thiên hạ đi nữa, nhưng nhất nhất việc gì cũng do họ bày bố, còn chúng ta là bù nhìn, như vậy có sướиɠ gì đâu?

Niên Canh Nghiêu tiếp :

- Đại ca khỏi phải lo xa. Tiểu đệ có cách xứ trí họ, sau khi việc lớn cáo thành!

Dận Trinh cau mày :

- Nhị đệ không nên khinh thường họ! Tốt hơn hết, chúng ta phải cẩn thận hành sự! Để sau này, khi muốn quật ngược lại họ, chúng ta sẽ ít gặp khó khăn hơn. Phải biết, hiện tại chúng ta đang chơi đao hai lưỡi còn âm thầm thôi!

Niên Canh Nghiêu lộ vẻ tự tin :

- Đại ca yên tâm! Tiểu đệ sẽ có cách!

Dận Trinh tiếp :

- Nhị đệ có phương pháp của nhị đệ, ngu ca có phương pháp của ngu ca, chúng ta chiếu theo phần việc, hành sự.

Niên Canh Nghiêu hỏi :

- Đại ca chuẩn bị làm sao?

Dận Trinh mỉm cười :

- Thu nhận nàng bên cạnh.

Niên Canh nghiêu giật mình.

Dận Trinh tiếp :

- Nhị đệ đừng tưởng ngu ca vung đao cắt đứt ái tình, đoạt người đẹp nơi tay nhị đệ! Ngu ca không là tay háo sắc, cái đó thì hẳn là nhị đệ phải tin.

Niên Canh Nghiêu gật đầu :

- Đương nhiên tiểu đệ tin. Với thân phận của đại ca, làm gì chẳng tìm được trang sắc nước hương trời, mà lại thiết tha với một nữ lang tầm thường!

Dận Trinh kề miệng vào tai Niên Canh Nghiêu, thì thầm một lúc.

Niên Canh Nghiêu luôn luôn gật đầu, sau cùng thốt :

- Tiểu đệ thì không nói gì rồi. Nhưng còn nàng? Phải nói với nàng sao đây?

Dận Trinh cười nhẹ :

- Nhị đệ có miệng lưỡi hơn người, chẳng lẽ không thuyết phục nổi nàng hay sao? Miễn là cố tránh chạm niềm tự tôn tự đại của nàng thì được. Đề phòng nàng phản ứng mạnh đấy!

Niên Canh Nghiêu trầm ngâm một lúc lâu :

- Nhất định tiểu đệ làm tròn sứ mạng! Nhưng tiểu đệ thấy, không thể không làm tổn thương sự tôn nghiêm của nàng. Bởi nàng không thể tin được là đại ca có cảm tình với nàng. Phải đặt vấn đề đại nghĩa, mới làm cho nàng tuân lệnh được!