Quyển 2 - Chương 18-2
"Trưởng phòng Trương, tôi tới rồi""Cô cuối cùng cũng chịu tới rồi sao?"
Cái giọng điệu này thật làm cô sửng sốt, nhưng rồi lại bình thường trở lại, "Sorry, tôi đến chậm"
"Là đến chậm, hay là căn bản không muốn đến?" Trương Doanh châm chọc, có vẻ như đang muốn phát tiết hết bực bội lên người cô.
Cô bất đắc dĩ thở dài, lại đá mèo [1] rồi! Nhưng mà cũng đáng đời thôi, cô vừa rồi không phải cũng phát tiết bực bội lên người mặt trắng nhỏ sao? Giờ thì quả báo đã tới rồi! "Tôi bằng lòng tới đây làm việc"
"Hừ!" Lời này thật khiến cho Trương Doanh không thể tiếp tục lên cơn.
"Cô đã tới chỗ chúng tôi, vậy có nhiệm vụ giao cho cô đây" Trương Doanh vứt văn kiện xuống trước mặt Dương Dương, thái độ rất là thô lỗ ngạo mạn.
Cô cầm lên xem, nhìn xong thì đầu lại to ra, lại thêm một khách hàng khó chơi mà chả ai muốn, tỷ lệ thành công cơ hồ là số âm!
"Có ý kiến gì không?" Thấy chân mày Dương Dương hơi nhíu lại, tuy rằng biến mất rất nhanh nhưng vẫn bị Trương Doanh nắm bắt được.
"Những bản case này vẫn không cách nào tiến triển được, tôi sợ rằng mình cũng không thể thu được kết quả gì hơn"
"Vậy theo ý cô nên làm thế nào?"
Cô không nói gì, ý của cô là muốn chia phần case này cho những người khác cùng làm, nhưng những lời này mà có thể nói sao? Có mà bị mắng ấy.
"Cô có thể chọn không làm, nếu cô không muốn ở lại đây" Trương Doanh lần đầu tiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng như kiểu ngoài cười nhưng trong không cười khiến người ta cứ thấy nham hiểu sao sao.
"Tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành"
"Thế là tốt nhất, cô cũng biết tôi vốn muốn nhận Emma, năng lực của cô với cô ấy chênh lệch quá xa, với cô thì tôi không ôm bất kỳ hi vọng gì cả, nhưng cô tốt nhất đừng có rước thêm phiền phức gì cho tôi, bằng không tôi lập tức sẽ đuổi cô ra khỏi Hoa Tinh”
"Tôi biết rồi" Nếu như nói lần đầu tiên gặp phải tình huống này thì cô còn cảm thấy oan ức muốn khóc, nhưng bây giờ lại im lặng, hờ hững, đã thành thói quen, nếu mà còn thái độ nữa thì đúng là tự dày vò mình, đó chính là kẻ đần độn, với những mấy lời châm chọc này thì phản kích tốt nhất không phải là nước mắt, mà là thành tích!
"Biết thì ra ngoài làm việc đi, còn ngây ra ở đó làm gì, không muốn làm nữa sao?"
"Vậy tôi đi làm việc" Cô xoay người lại đi ra ngoài.
"Đứng lại cho tôi, cô ăn mặc kiểu gì thế kia, tất bị hư vậy mà còn muốn đi gặp khách hàng sao? Chả trách để người ta suốt ngày nhìn chằm chằm, cô ngay cả mặt của ông chủ cũng không gặp được!"
Cô cúi đầu nhìn chiếc tất bị thủng, cắn cắn môi, "Tôi sẽ đổi cái khác"
Chuyện đầu tiên khi đi ra ngoài là cầm đôi tất mặt trắng nhỏ đưa vào toilet thay.
Đôi tất rất có tính đàn hồi, cảm giác rất êm, hắn từ trước đến nay luôn biết cách quan tâm tới phái nữ, mua gì cũng hết sức hợp với cô.
Có người nói qua, chỉ có khi nào rất yêu một người thì mới có thể để ý tới mọi thứ của người bên cạnh, cho nên hắn mới biết size giày của cô, cho nên hắn mới có thể vào lúc cô cần nhất thì xuất hiện giúp đỡ, nghĩ tới đây, cô sờ vào điện thoại, do dự, nhập vào dãy số mà cô từ trước giờ không để ý, điện thoại thì cô chỉ nhớ được có số cô với số trong nhà, nhưng lúc này sao cô lại nhớ kỹ cái dãy số này đến vậy? Ngay cả chính cô cũng không thể hiểu được.
Nhưng đầu dây bên kia vẫn chỉ là những tiếng máy bận, sau khi cô gọi vài lần liền cúp, ra khỏi toilet xong quyết định lại tới công ty TB một chuyến.
Lần này không giống với lần trước, sau khi cô chờ thật lâu vẫn không gặp được ông chủ của TB, đế tới lúc người ta hết giờ làm thì cô cũng chỉ có thể đi theo.
Nhìn bầu trời u ám, cô rất muốn hét lên, quá nhiều áp lực và đè nén trong lòng, rất là khó chịu, tiếp tục vậy nữa cô có thể điên mất không đây?
Nhưng đây là cuộc sống, mặc kệ những áp lực với bất đắc dĩ thế nào, bạn không thể muốn làm gì thì làm ở nơi công cộng được, bằng không người ta sẽ cho rằng bạn bị tâm thần.
Cô bỗng nhiên lại bắt đầu nhớ tới mặt trắng nhỏ, so với trước kia thì nỗi nhớ đó dày đặc hơn, nghĩ tới lúc này vào lần trước, hắn ở bên ngoài đợi mấy tiếng đồng hồ, sau đó là cùng ăn, nhắm mắt lại, gương mặt trắng ngần của hắn dường như lại xuất hiện trước mắt, cũng chính lần trước, môi hắn đã từng vuốt ve cô.
"Là cô, Dương Dương" Một giọng nói mang theo sự vui mừng vang lên phía trước cô.
Cô mở mắt liền thấy một chiếc xe jeep dừng ngay bên cạnh xe bus, một cái đầu ló ra, đôi mắt của chủ nhân cái đầu hưng phấn nhìn cô, trên mặt cũng nở nụ cười xán lạn.
"Thanh Thiên?" Cô do dự một lúc mới nhận ra người trước mắt.
"Không phải Thanh Thiên, là Thích Thiên. Thích của thân thích" Hắn đi xuống xe.
"A? Nhưng lần trước anh nói anh gọi là Thanh Thiên" Cô tới gần, hắn vẫn mặc đồ rất chuẩn, rất có vị ABC.
"Ha ha, cô cũng biết tôi phát âm không chính xác mà, nhưng mà giờ hẳn có tiến bộ hơn rồi chứ". Hắn cười đùa gãi đầu, có chút xấu hổ, nhưng lúc nói đến việc mình có tiến bộ thì lại trở nên rất oai, mắt nhìn Dương Dương như một học sinh nam chờ được khen ngợi.
"Vậy à, đúng là tiến bộ rất nhiều, chí ít cũng không sai lệch chủ vị tân nữa" Cô nhìn hắn rồi cười theo, ở cùng với người như vậy là thoải mái nhất, bạn vĩnh viễn không cần lo lắng mình có câu nào trong lúc vô tình hạ thấp người khác, khiến người ta chán ghét mình.
"Thấy chưa, ông nội, con đã nói rồi mà" Thích Thiên xoay người lại nói với người trong xe.
Cô giờ mới chú ý tới trong xe còn một người nữa, là một cụ già trên dưới 70, lúc này đang nhe hàm răng giả ra với bọn họ.
"Không biết xấu hổ, người ta là cố kỵ mặt mũi cháu mà khen cháu thôi, cháu còn tưởng là thật à?" Tuổi tác ông cụ tuy lớn, nhưng thân thể trông vẫn khỏe mạnh, giọng nói vang vọng mà hùng hồn.
Cô gật đầu với ông, lúc nghe tới ông "xem thường" cháu mình thì nhịn không được cười rộ lên.
Thích Thiên mở một bên vừa gãi đầu vừa cười khúc khích.
"Đừng có mà cười khúc khích thế nữa, sao không giới thiệu cô gái này cho ông nội biết?"
"Đây là Dương Dương, Dương Dương đây là ông nội tôi"
"Cháu chào ông, Thích lão tiên sinh"
"Đừng gọi ông là Thích lão tiên sinh, tựa như ông rất già ấy, ông còn trẻ lắm đấy, cháu cứ gọi ông là tiểu Thích đi"
"Tiểu Thích?" Cô cười, ông cụ này thật đúng là hài hước a.
"Ông nội đúng là không biết xấu hổ, lúc nào cũng chiếm tiện nghi người khác, còn giả vờ còn trẻ nữa"
"Thằng nhóc thối, xem ông về có thu thập cháu không! Dương Dương à, nếu không, cháu và thằng nhóc thối này cứ gọi ông là ông nội đi, cháu với Thích Thiên là bạn bè trai gái hả?"
Cô 囧, vội vàng khoát tay, "Không phải vậy đâu ạ, chúng cháu mới chỉ gặp nhau có một lần mà thôi"
"Đúng đó, ông nội, ông đừng có loạn điểm uyên ương [2] quá mức nữa. Dương Dương lần trước tới công ty chúng ta, sau đó thuận tiện dạy con tiếng Trung thôi"
"Nói bậy gì đấy, Uyên Ương Phổ là tên món ăn!"
"Không thể nào? Con nhớ rõ là..." Thích Thiên nghi ngờ, lập tức lấy một quyển sách trong túi ra xem.
"Cô bé, cháu tới công ty TB làm gì?"
Cô cứ theo tình hình thực tế mà nói ra, chờ tới khi Thích Thiên tìm được từ ngữ la lên rồi mắng ông nội hắn nhớ lầm thì cô cũng nói được bảy tám phần rồi.
"Cô bé, lên xe đi, tới công ty cùng ông rồi kể lại căn kẽ một lần nữa ông nghe"
"Với ông ạ?"
"Cháu không phải muốn gặp ông chủ TB sao? Giờ cho cháu cơ hội, cháu không muốn sao?"
"Thì ra cô tới công ty chúng tôi là muốn gặp ông nội hả? Sao không nói sớm chứ, bất quá lần trước cũng quên hỏi cô, ha ha..."
Cô lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu rõ, thì ra cái người đeo răng giả trước mặt cười hiền hòa mà đôi mắt vẫn sắc bén này chính là ông chủ của công ty TB.
"Vậy cháu lên xe" Lòng cô vui sướиɠ nhảy rộn rã, thực sự là trời không tuyệt đường người a, đúng là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn [3] mà, xem ra chuyện này có hy vọng rất lớn đây.
Dương Dương ngồi phía sau xe, Thích Thiên cũng ngồi lên xe, khởi động xe rồi cả ba cùng tới công ty TB.
*Chú thích*
[1] Hiệu ứng đá mèo: Phát tiết hết những bất mãn của bản thân lên người cấp dưới không vừa lòng với mình
[2] Loạn điểm uyên ương: Ví von lung tung phối hợp nhân duyên
[3] Nguyên câu thơ là của Lục Du: "Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối liễu rủ hoa cười lại gặp làng. --> hi vọng, có hi vọng tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó.