Hắn thô lỗ kéo cô ra ngoài, sau đó nhanh chóng lên xe,nổ máy, lập tức đem xe ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện.
“Anh Quan ”
“Câm miệng!”
Cô mở miệng muốn hỏi hắn muốn đưa cô đi chỗ nào, lại bị hắn tức giận ngắt lời, bởi vậy cô lẳng lặng ngậm miệng lại, không hỏi đến mục đích của hắn nữa.
Xe rời đi bệnh viện trong chốc lát sau, liền từ đại lộ chuyển vào ngõ nhỏ, sau đó tiến vào bãi đỗ xe chuyên dụng của một khách sạn.
Cô nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, mới há mồm, hắn giận không thể át ,tiếng quát lại nổ tung bên tai cô.
“Câm miệng!”
Bất quá cô lần này cũng không có ngoan ngoãn nghe hắn câm miệng.
“Anh Quan , nơi này là bãi đỗ xe chuyên dụng của khách sạn, anh không thể đem xe đỗ ở nơi này,anh xem trên kia viết ‘Không nghỉ ở khách sạn, mỗi giờ thu phí một trăm nguyên’.” cô chỉ vào bố cáo trên xà ngang.
Quan Hàm Tư không hề phản ứng, ngược lại thuần thục chuyển xe vào bãi.
“Xuống xe.” hắn rút chìa khóa ra.
Tỉnh Vu Hi nhìn hắn một cái, mang theo biểu tình thản nhiên bất đắc dĩ xuống xe.
Hắn đem cô đưa đến khách sạn, chẳng lẽ cô vẫn không có một tia kinh hoảng hoặc cảm giác sợ hãi sao?
Phong tỏa cảm xúc cùng cảm tình chính mình.Cô thật muốn đối đãi chính mình, đối đãi hắn như vậy sao?
Hắn không cho phép, tuyệt không cho phép!
“Đi.” hắn đi đến bên người cô, chế trụ cổ tay cô, lôi kéo cô đi vào đại lâu.
“Anh Quan , anh rốt cuộc muốn dẫn tôi đi chỗ nào?” cô mở miệng hỏi, hắn cũng không trả lời một chữ, đem cô kéo vào thang máy.
Thang máy chậm rãi hướng lên trên, sau đó ngừng lại, cửa thang máy mở ra, xuất hiện ở trước mắt là khung cảnh trang hoàng kim bích huy hoàng tục lệ.
“Hoan nghênh quang lâm.”
Ngoài cửa thang máy vang lên tiếng phục vụ sinh to như tiếng chuông, dọa Tỉnh Vu Hi nhảy dựng.
Quan Hàm Tư đem cô kéo ra khỏi thang máy.
“Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi tiên sinh cùng tiểu thư muốn nghỉ ngơi hay là qua đêm?” phục vụ sinh mỉm cười hỏi.
“Qua đêm.” hắn nói xong, cũng thoáng nhìn cô đang nhịn không được trợn to hai mắt.
Tốt lắm, rốt cục có vẻ có phản ứng bình thường, hắn không tin cô còn có thể tiếp tục thờ ơ.
“Tốt, xin theo tôi đến.” phục vụ sinh mỉm cười khom người, liền xoay người dẫn đường.
“Chờ một chút,anh Quan !” cô muốn ngăn lại cước bộ của hắn, nhưng hắn không đếm xỉa đến khí lực nhỏ bé của cô, vẫn như cũ kiên định lẫn cường ngạnh lôi kéo cô, đi theo phục vụ sinh vào phòng.
“Hai vị nếu có chút vấn đề gì, chỉ cần ấn điện thoại gọi số 0, liền có chuyên gia vì ngài phục vụ. Chúc ngài thoải mái.” lại cúi đầu, phục vụ sinh xoay người ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Quan Hàm Tư mới xoay người đối mặt cô, biểu tình trên mặt làm cho người ta nhìn không rõ.
“Anh dẫn tôi đến chỗ này là để cho tôi nghỉ ngơi đi? Là chị tôi dặn anh làm như vậy sao? Chị ấy thật sự là lo lắng nhiều quá.” Tỉnh Vu Hi quay đầu nhìn hết thảy trong phòng, tự cho là đúng giải thích hành vi của hắn.
“Em thật sự nghĩ như vậy?” Quan Hàm Tư hỏi.
“Anh yêu chị tôi, đối với chị tôi thật sự, không phải sao?” cô đem ánh mắt quay trở lại trên mặt hắn, bình tĩnh nói.
“Không, người anh yêu là em.” hắn dừng ở cô, còn thật sự nói ra suy nghĩ.
Tỉnh Vu Hi trầm mặc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Tôi không biết anh cũng sẽ nói giỡn.”
“Em cho rằng anh là đang nói giỡn sao?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Anh yêu em.”
Phanh!
Thẳng thắn!
Lòng của cô là làm sao vậy, vì sao lại có phản ứng kỳ quái như vậy, hơn nữa cảm giác ẩn ẩn đau kia là cái gì? Đau lòng sao?
Không, đương nhiên không phải. Lòng của cô đã sớm không còn đau, cho nên cô cũng sẽ không cảm thấy thương tâm khổ sở, cũng sẽ không bị đau lòng làm cho không thở nổi.
“Anh thích em, anh yêu em, điểm này thủy chung vẫn không thay đổi.”
Đau!
Đau đớn!
Cảm giác này không có khả năng là đau lòng, bởi vì lòng của cô sớm nên chết lặng, cũng sẽ không đau nữa.
Quan Hàm Tư đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô.
Cô kinh hách cấp tốc lùi về phía sau từng bước, trái tim nhanh chóng co rút lại.
Đau lòng, càng rõ ràng.
“Không cần đùa giỡn với tôi, anh Quan .” Tỉnh Vu Hi mặt không có chút máu mở miệng nói.
“Đây là sự thật.”
“Người trong lòng anh là Vu Hiểu.”
“Người trong lòng anh là em.”
“Đó là chuyện đã qua.”
“Mặc kệ là trước đây, hiện tại, hay là tương lai, những lời anh nói đều vĩnh viễn không thay đổi.” hắn thái độ thành khẩn mà kích động.
Cô vừa lắc đầu vừa lui về phía sau, không muốn tin tưởng lời ngon tiếng ngọt gì từ trong miệng hắn nói ra, bởi vì kia tuyệt đối sẽ khiến tâm cô chết đi sống lại.
“Vu Hi.” hắn đột nhiên hướng cô tới gần.
“Không được lại đây!” Tỉnh Vu Hi không tự chủ được đề cao âm lượng, nghĩ rằng như vậy có thể ngăn cản hắn tới gần.
Hắn cước bộ ngừng một chút, chợt tiếp tục hướng cô đi tới.
“Tôi nói là anh không được lại đây, không được lại đây!” cô không ngừng lui về phía sau, gương mặt không có huyết sắc, thậm chí có vẻ có chút kinh hoàng luống cuống.
Cô rốt cục không còn chỗ lui, đυ.ng phải vách tường, mà hắn cũng đồng thời đi tới trước mặt cô, hai người trong lúc đó khoảng cách gần gũi làm cho cô cảm thấy chân tay luống cuống.
L*иg ngực cường tráng của Quan Hàm Tư cơ hồ muốn gần sát mặt của cô, làm cho cô có loại cảm giác khó thở, cô dựa lưng vào vách tường ngẩng đầu tìm kiếm không khí, lại không cẩn thận bắt gặp tầm mắt hắn đang thẳng tắp nhìn mình.
Tim đột nhiên đập nhanh một hồi, làm cho cô ngừng thở, cả người cứng ngắc đến không thể động đậy.
Thời gian như là đột nhiên dừng lại, hắn không hề cử động, cô cũng không. cCô kỳ thật là muốn cử động, lại không hiểu vì sao không thể nhúc nhích.
“Vu Hi.” hắn nhẹ giọng gọi cô, thanh âm giống như âu yếm ôn nhu.
Cô như cũ không thể nhúc nhích.
Hắn thâm tình nhìn cô, chậm rãi cúi đầu tới gần gương mặt của cô.
Cô vẫn đang không thể động, trái tim ở trong l*иg ngực lại mãnh liệt nhảy lên.
Hắn muốn làm sao?
Hắn muốn hôn cô sao?
Ngay tại khi cô nghĩ, môi hắn đã ôn nhu chạm môi cô, hắn hai mắt vẫn không nhanh không chậm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang kinh hoảng của cô, ánh mắt vẫn ôn nhu như vậy.
“Không…” cô rốt cục giãy dụa ra một chữ, hắn lại nhân lúc đó dùng lưỡi liếʍ hôn cánh môi của cô, sau đó lách vào miệng nàng ,kí©ɧ ŧìиɧ hôn cô.
Không được, hắn không thể làm như vậy, cô không thể để cho hắn làm như vậy. Cô mê loạn nghĩ, bàn tay đẩy hắn lại phát hiện không hề có tác dụng, chính là bỗng đặt ở trong l*иg ngực rộng lớn của hắn, hình thành một hình ảnh kiều diễm.
Hắn một tay kiên định vòng trụ lưng cô, một tay nguyên bản chống trên tường lúc này lại vòng qua cổ cô, điều chỉnh tư thế của cô, làm cho hai người thân thể càng sát nhau, càng dễ dàng hôn môi.
Suy nghĩ dần dần mê loạn lên, trừ bỏ đầu lưỡi hắn, mùi hắn, cùng hai tay hắn bắt đầu không ngừng ở trên người cô dao động âu yếm, Tỉnh Vu Hi vô phương nghĩ bất cứ thứ gì, cũng không còn cảm giác gì khác.
Aa cô có thể cảm giác được tay hắn tựa hồ đặt trên ngực mình, cảm giác chân cô tựa hồ mềm nhũn, cảm giác yết hầu hắn tựa hồ phát ra tiếng gầm nhẹ, cảm giác hắn cởi bỏ quần áo của cô, ngay tại lúc cô ngã lên giường,hắn đồng thời cũng áp lên thân thể cô, môi bắt đầu kéo dài đi xuống liếʍ hôn cô, thẳng đến hắn hôn lên nụ hoa trước ngực cô.
Từng trận từng trận kɧoáı ©ảʍ hướng cô đánh úp lại, cô thở gấp ra tiếng, bất lực dùng hai tay ôm lấy hắn.
Cô nghe thấy chính mình khẩn cầu, khẩn cầu hắn giúp cô, bởi vì cô không biết mình làm sao vậy, vừa khổ sở muốn đẩy hắn ra, lại sung sướиɠ muôn ôm chặt lấy hắn. Cô cảm thấy hư không, khát vọng, cảm thấy tim đập dồn dập, toàn thân buộc chặt, chỉ có thể bất lực rêи ɾỉ, không biết như thế nào cho phải.
Như là cảm giác được bất lực của cô, Quan Hàm Tư rốt cục tiến vào cô, nhiệt tình mà cuồng dã cùng cô làʍ t̠ìиɦ, làm cho cô rốt cuộc không thể che dấu chế trụ cảm xúc, đem toàn bộ bản thân hoàn toàn triển lộ trước mắt hắn.
Cao trào qua đi, cô sức cùng lực kiệt chậm rãi mất đi ý thức, nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Mà hắn ôn nhu nhìn cô sau một lúc lâu, nhẹ giọng thở dài ôm cô vào trong lòng, sau đó cùng cô giao cảnh mà ngủ.
Thanh tỉnh lại từ trong giấc ngủ, phía sau bức màn,thái dương đã lên cao,ánh sáng rực rỡ.
Tỉnh Vu Hi có chút mê mang, không xác định nơi này là chỗ nào, cũng không hiểu được chính mình như thế nào lại ở trong này, còn có…
Hồi tưởng lại, cô bỗng dưng cả người cứng đờ, nhớ tới hết thảy.
Cô nhớ tới Gia Quân tự sát thân vong, nhớ tới hắn đi mà quay lại ,khí thế bức người, nhớ tới cô bị hắn kéo ra khỏi bệnh viện, nhớ tới hết thảy tối hôm qua đã phát sinh!
Cô đột nhiên xoay người quay đầu, bên cạnh lại không có một bóng người.
Tâm không hề có lý do đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, làm cho cô không khỏi ôm ngực, cả người thống khổ co người cuộn lại.
“Vu Hi?”
Quan Hàm Tư mới từ ngoài nói xong điện thoại, đẩy cửa vào phòng liền thấy cảnh tượng này, hắn sợ tới mức lập tức tiến về phía cô, đem cả người cô kéo vào trong lòng.
“Làm sao vậy, em làm sao không thoải mái? Nói cho anh biết.” hắn kích động hỏi, thanh âm mềm nhẹ lại tràn ngập lo lắng.
Ở trong lòng hắn, Tỉnh Vu Hi hé ra khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy chậm rãi mở to mắt nhìn hắn, trong mắt tràn ngập thống khổ cùng yếu ớt.
“Anh không đi?” cô nhẹ giọng hỏi, tựa hồ sợ hãi đây chỉ là một ảo tưởng, nếu nói lớn sẽ khiến cho ảo ảnh của hắn biến mất.
“Anh không đi.” hắn lớn tiếng hướng cô cam đoan, “Anh chỉ là tới cửa nói chuyện điện thoại mà thôi, anh không muốn đánh thức em.”
“Anh là thật vậy chăng?”
Cô nhìn hắn không chuyển mắt, muốn đưa tay đυ.ng vào hắn, lại ở nửa đường đình chỉ, bởi vì cô vẫn đang sợ hãi hắn chỉ là hư vô ảo ảnh.
“Anh là thật sự.” hắn đột nhiên cầm tay cô, gắt gao đặt ở trên gương mặt hắn, “Em có thể sờ xem, anh ở trong này, có độ ấm, có hô hấp, có tim đập, anh không phải ảo ảnh.”
Tay cô bị hắn kéo đến chóp mũi thử thăm dò hô hấp, sau đó lại bị đưa đến trước ngực, đặt trên trái tim mạnh mẽ hữu lực của hắn, cảm thụ nhịp đập tồn tại.
“Không phải ảo ảnh.” cô như là thì thào tự nói, “Là thật sự, không phải ảo ảnh.”
Xem ra cô là vì hắn nhất thời mất tích dọa lo lắng mà thôi, cũng không phải có gì không thoải mái. Quan Hàm Tư lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng đem cô càng thêm ôm chặt vào lòng, cúi đầu hôn môi cô.
Tỉnh Vu Hi thả lỏng dựa sát vào hắn, vẫn cảm thấy này hết thảy tựa như một giấc mộng không giống thật.
Hắn nói hắn thích cô, hắn nói hắn yêu cô, người hắn yêu không phải Vu Hiểu, mà là cô.
Vu…… Hiểu,
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên kinh hoàng dùng sức đẩy hắn ra.
“Vu Hi?” hắn bị hành động thình lình của cô làm hoảng sợ, theo phản xạ đưa tay muốn cô kéo trở về.
“Tránh ra.” cô vẻ mặt cuồng loạn hất tay hắn ra, nhanh chóng lùi bước đến bên giường, giống như bị sợ hãi.
“Vu Hi?” hắn khó hiểu nhìn cô.
“Anh là bạn trai của chị tôi, anh làm sao có thể…… Tôi làm sao có thể…… Chúng ta làm sao có thể”
“Đó là diễn trò.” hắn nhanh chóng ngắt lời cô, “Anh chưa bao giờ là bạn trai của Vu Hiểu.”
Cô ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, trái tim vẫn kinh hoàng mà mãnh liệt va chạm ngực.
“Diễn trò?”
Hắn còn thật sự nhìn thẳng vào mắt cô, thành khẩn mà thiệt tình gật đầu.
“Ngay từ đầu anh đã thành thật nói cho Vu Hiểu biết người trong lòng anh là em, cho nên chuyện cùng chị em kết giao, kỳ thật từ đầu tới cuối chỉ là ngụy trang.”
“Ngụy trang?”
“Muốn bức em phải thừa nhận tình cảm của chính mình.”
Cô kinh ngạc ngồi yên, hoàn toàn không biết chính mình nên có phản ứng thế nào.
Kia chỉ là diễn trò?
Kia chỉ là khiến cô buộc phải thừa nhận tình cảm của mình?
Kia không phải thật sự, mà là giả.
Tâm buông lỏng, nước mắt lập tức tràn ra, nhanh chóng mơ hồ tầm mắt của cô.
“Ô…..” vừa yên tâm, cô nhịn không được khóc lên.
“Shit!” Quan Hàm Tư nhịn không được rủa một tiếng, lập tức đứng dậy đến bên người cô, ôn nhu đem cô ôm vào lòng.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” hắn vừa hôn lên mái tóc của cô vừa nhỏ giọng hướng cô giải thích, “Anh cũng không muốn làm em thương tâm, làm em khóc, nhưng vì em đã làm anh rất tức giận. Em rõ ràng trong lòng thích anh, không thừa nhận còn chưa tính, lại còn cứng rắn muốn đem anh giao cho Vu Hiểu, nghĩ một đằng nói một nẻo, anh là bị em chọc tức, cho nên mới làm bộ cùng chị em kết giao, muốn bức em nhận rõ tình cảm của chính mình, hơn nữa cũng muốn em cảm nhận được cảm giác yêu mà không thể nói. Thực xin lỗi, đừng khóc được không? Ngàn sai vạn sai đều là anh sai. Đừng khóc, nhé?”
Tỉnh Vu Hi ở trong lòng hắn lắc đầu, bởi vì cô thật sự không có biện pháp khống chế nước mắt của chính mình, lúc này cô nhịn không được muốn khóc.
“Đến, đừng khóc.” hắn ôn nhu nói, sau đó đưa tay nâng cằm của cô lên, mềm nhẹ giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, “Ba mẹ Gia Quân đã xuống máy bay, em không phải muốn tới bệnh viện chờ bọn họ sao?”
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó vừa đưa tay lau lệ, vừa khàn khàn mở miệng hỏi: “Anh làm sao mà biết?”
“Chị em vừa mới gọi điện thoại nói, bọn họ vốn muốn liên lạc với em, nhưng không gọi được cho em, cho nên bọn họ mới gọi về nhà em.”
Tỉnh Vu Hi hiểu rõ gật gật đầu, nhanh chóng đứng dậy xuống giường.
Quần áo của cô đã được nhặt lên, chỉnh tề đặt ở trên ghế. Cô xoay người giơ tay lấy quần áo, tầm mắt lại đột nhiên mơ hồ lên, một giọt nước mắt theo hốc mắt cô rơi xuống, rơi trên cánh tay cô.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…… Nước mắt càng ngày càng nhiều.
Tiếng thở dài bất đắc dĩ ở phía sau vang lên, Quan Hàm Tư không nói một câu đưa tay đem cô kéo vào trong lòng, ôn nhu nhẹ vỗ về lưng cô.
“Cô ấy sao có thể làm như vậy? Cô ấy sao có thể? Ô…… Ngu ngốc, cô ấy thật ngu ngốc, ô……” Tỉnh Vu Hi khổ sở khóc rống thất thanh, khóc cho cái chết không chút giá trị của bạn mình, “Nếu em không cùng cô ấy tuyệt giao, nếu…… Em có thể vẫn bồi ở bên người cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không chết. Em…… Ô…… Đều là sai lầm của em, là sai lầm của em, ô……”
“Không phải, này không phải em sai.” hắn mềm nhẹ trấn an cô, “Cho dù em không cùng cô ấy đoạn giao, em cũng không có khả năng hai mươi tư giờ đều bồi ở bên người cô ấy, không có khả năng mỗi lần cô ấy muốn tự sát đều tới kịp ngăn cản cô ấy hoặc cứu cô ấy, cái chết của cô ấy không có liên quan tới em, là do cá tính của cô ấy cùng tình yêu chấp nhất với Lâm Danh kia hại chết cô ấy.”
Tỉnh Vu Hi không nói gì khóc nức nở, cô hiểu được hắn nói đều là sự thật, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chấp nhận, bi thương cùng hối hận tựa như hai thanh đao cắm trong lòng cô, làm cho cô muốn quên cũng không thể.
“Em phải kiên cường lên, Vu Hi.” hắn ôm cô, hy vọng có thể cho cô thêm dũng khí, “Nếu ngay cả em cũng không thể chấp nhận sự thật này, như thế,cha mẹ Gia Quân lại phải đối mặt chuyện này thế nào? Thân là người bạn tốt nhất của Gia Quân, em phải có trách nhiệm an ủi cha mẹ cô ấy, làm một việc cuối cùng cho bạn, biết không?”
Cô ở trước ngực hắn gật gật đầu, khóc trong chốc lát, mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Sau, cô cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu xong liền cùng Quan Hàm Tư vội vàng tới bệnh viện.
Cùng một ngày với lễ tang của Gia Quân, chị Vu Hàn ở tại tầng năm đột nhiên phát sinh tai nạn xe cộ lâm vào hôn mê bất tỉnh, Tỉnh Vu Hi còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, lại lần nữa lâm vào cuộc sống rối ren.
Vì ứng phó những chuyện xảy ra liên tiếp này, cô đành phải lợi dụng chuyện lần trước đánh nhau tổn hại danh dự công ty, muốn Quan Hàm Tư tạm thời lấy lý do xử phạt cô, để cô có thể ngừng công tác ở Annade một thời gian, chuyên tâm cho việc hỗ trợ chiếu cố “Nhất Gia tiểu điếm” cùng chị Vu Hàn .
Kỳ thật cô vốn vẫn còn một việc, chính là chiếu cố chị gái mơ hồ của mình, bất quá bởi vì có người mới tới ở chung đại lực hỗ trợ, giúp cho cô giảm được không ít khí lực cùng thời gian.
Người mới tới ở chung với các cô là hai mẹ con xinh đẹp, người mẹ tên là Lâm Tuyết Nhan, con gái kêu Tiểu Khiết.
Chị Tuyết Nhan là một người phụ nữ xinh đẹp ôn nhu, khéo tay thận trọng, cơ hồ có thể xưng người phụ nữ hoàn mỹ. Một người phụ nữ như vậy, nói thực ra, nếu cô là đàn ông, nhất định sẽ không buông tay.
Cho nên, cô thật sự không đoán được cha của Tiểu Khiết đến tột cùng là đã chết, hay là có chuyện gì, mới có thể để cho mẹ con chị Tuyết Nhan hai người cơ khổ sống nương tựa lẫn nhau. Nói tóm lại, cô đối với chị Tuyết Nhan có cả trăm nghi vấn, đáng tiếc cô không có thời gian để có thể hảo hảo ngồi xuống quan tâm chị Tuyết Nhan một chút.
Trừ bỏ không có thời gian làm chuyện này, Tỉnh Vu Hi còn một chuyện khác vẫn canh cánh trong lòng, nhưng cũng chưa tìm được lúc thích hợp để giải quyết, đó là phải nói tiếng xin lỗi với chị gái mình.
Nói thật, kỳ thật chuyện này căn bản không cần phải mất nhiều thời gian, cô chỉ cần nói tiếng thật có lỗi, thừa nhận mình lúc trước ngu xuẩn, sau đó nói cho chị biết cô đã tiếp nhận Quan Hàm Tư, là có thể hoàn toàn yên tâm.
Nhưng là vấn đề ở chỗ cô phát hiện chị cô gần đây có chút rầu rĩ không vui, miễn cưỡng cười nói, cho nên cô thật sự lo lắng, lo lắng chị mình liệu có phải trong thời gian giả bộ kết giao kia, diễn giả thành thật, yêu thương Quan Hàm Tư?Nếu như vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
Được rồi, cô thừa nhận chính mình là con chim đà điểu, nghĩ rằng chỉ cần cúi đầu chấp nhận, thiên hạ sẽ thái bình.
Ai, nhưng trốn tránh không thể giải quyết sự tình.
Đúng vậy, cô cũng biết đạo lý này. Nhưng có thể tha liền tha cũng là bản tính của con người, cô căn bản là không có biện pháp chiến thắng thiên lý nha.
“Tiểu thư, mỳ sắp nhũn rồi.”
Đột nhiên vang lên thanh âm dọa cô sợ, Tỉnh Vu Hi nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy bạn trai thân ái không biết khi nào đã đi tới phía sau cô.
“Sao anh lại tới đây?” cô vừa mừng vừa sợ hỏi.
“Bạn gái vắng vẻ anh! Anh đành phải đến tìm người ta thôi.” hắn thở dài than .
“Thực xin lỗi, em không phải cố ý muốn vắng vẻ anh, em chỉ là…” cô vội vàng nói.
“Anh nói giỡn thôi.” hắn không phải đến muốn cô giải thích, “Anh là đến ăn, thuận tiện nhìn xem có gì giúp được hay không.”
Cô trừng mắt, có chút giật mình nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” hắn mỉm cười chọn mi.
“Anh thật sự không tức giận sao?” cô nhìn hắn, thử hỏi.
Quan Hàm Tư lắc đầu, sâu sắc cảm giác được cô có chút khác thường.
“Làm sao vậy?” hắn quan tâm tiến gần cô, hy vọng có thể cho cô chỗ dựa.
“Em gần đây cơ hồ có thể nói hoàn toàn không có thời gian cùng anh, anh chẳng lẽ không cảm thấy tức giận sao?” Tỉnh Vu Hi hỏi.
“Vì sao lại tức giận, này cũng là không có biện pháp a, em cũng không phải cố ý, không phải sao?”
“Nhưng anh không cảm thấy đây chỉ là chuyện của người khác, cũng không phải là chuyện không phải em làm thì không được sao? Hơn nữa anh không cảm thấy so với bạn trai là anh, em lại coi trọng việc của người khác, thực là một nữ nhân ích kỷ lại lạnh lùng,chỉ quan tâm tới bản thân thôi sao?” cô còn thật sự nhìn thẳng vào mắt hắn,tựa hồ có chút sợ hãi đáp án của hắn.
“Tuyệt không cảm thấy.” hắn không chút do dự trả lời.
“Thật vậy chăng?” cô vẫn cảm thấy hoài nghi.
“Nhiệt tâm của em chính là lý do khiến anh yêu em, anh chưa nói với em sao? Hơn nữa……” hắn muốn nói lại thôi nhìn cô.
“Hơn nữa cái gì?” cô nhịn không được truy vấn.
“Mỳ của em nhũn rồi kìa.”
“A!” cô hét lên một tiếng, vội vàng vớt mỳ lên. Hoàn hảo, tuy rằng nhũn một chút, nhưng vẫn có thể mang sang cho khách hàng.
Cô đem mỳ cho vào trong chén, thêm thịt bò cùng một chút hành thái, sau đó đưa cho hắn. “Bàn bảy khách muốn mỳ thịt bò.”
Vẻ mặt bất đắc dĩ tiếp nhận bát mỳ kia, Quan Hàm Tư đành phải nhận mệnh xoay người làm điếm tiểu nhị.
Chỉ chốc lát sau, hắn lại trở lại phòng bếp.
“Anh vừa mới còn chưa nói xong.” Tỉnh Vu Hi vừa vội vàng làm phần mỳ tiếp theo, vừa mở miệng hỏi hắn, cô biết hắn kỳ thật còn có chuyện muốn nói .
“Em có biết chúng ta lúc nhỏ từng học cùng một trường không?” hắn cười hỏi.
“Thật vậy chăng?” cô kinh ngạc liếc hắn một cái.
“Thật sự, hơn nữa chúng ta trước đây từng đã làm bạn một tuần.” Quan Hàm Tư mỉm cười nói.
Cô kinh ngạc ngừng tay lại. “Anh nói là thật vậy chăng? Vì sao em một chút cũng không nhớ?” bọn họ thế nhưng trước đây đã nhận thức?
“Một tuần dù sao cũng là thời gian rất ngắn.”
“Nhưng anh lại nhớ rõ.”
“Đó là bởi vì em đã cứu anh.”
“Em đã cứu anh?” miệng cô há thật to, biểu tình không thể tin.
“Tình hình cụ thể về sau có thời gian anh sẽ nói lại cho em, nói tóm lại chính nhiệt tâm của em thúc đẩy chúng ta gặp nhau cùng yêu nhau, cho nên anh đối với nhiệt tâm giúp người của em là tuyệt tuyệt đối đối không có ý kiến.”
Cảm giác đáy lòng có một dòng nước ấm lặng yên lướt qua, cô nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh.”
“Không khách khí.” hắn mỉm cười trả lời, sau lại bổ sung: “Mỳ của em lại nhũn hết rồi.”
“A!” Tỉnh Vu Hi lại lần nữa phát ra một tiếng thét chói tai.