Người Bạn Thân Nhất Của Tôi

Chương 7

Tôi không biết có phải là do ước nguyện hay không nhưng trong suốt một năm nay, chúng tôi đã có được một cuộc sống rất êm đềm, và cũng gặp được rất nhiều chuyện tốt.

Ví như b.ệnh tình của mẹ tôi đã đỡ hơn trước rất nhiều, anh trai c.ải t.ạo tốt nên cũng được giảm án.

Còn tôi, sau khi nghiêm túc suy nghĩ tôi đã lựa chọn đi khám tâm lý.

Tôi đã giấu Thẩm Tư Đình chuyện này bởi vì dù sao thì đây cũng là việc riêng của tôi mà.

Ban đầu thật sự rất gian nan bởi vì tôi phải đối diện với ký ức như thế nhưng khi nghĩ về mẹ, về anh trai và cả Tiêu Ngôn, thậm chí là những lời Thẩm Tư Đình từng nói.

Tôi vẫn kiên trì bước tiếp, và cũng thấy thoải mái hơn.

Dù rằng chỉ là một bước tiến rất nhỏ nhưng tương lai còn dài, tôi bằng lòng cố gắng.

Hôm nay sau khi tan làm, Tiêu Ngôn vẫn đứng ở bên kia đường đợi tôi như mọi khi.

Tôi hơi bất ngờ bởi vì anh không lái xe.

Chúng tôi đi đến nhà hàng thường ngày cả hai thích nhất.

Tôi cứ tưởng anh lại muốn chơi cái trò tạo bất ngờ gì đó nhưng thật không ngờ anh chỉ nói mình tự dưng nổi hứng muốn đi tản bộ mà thôi.

Được thôi, ông chủ Tiêu muốn đi tản bộ thì đi tản bộ.

Hai chúng tôi đi ngang qua mấy con phố, anh không mua cái này thì cũng mua cái kia.

Vung tay quá trán, tình cảm chính là ra ngoài tiêu t.iền.

Trên đường chúng tôi có thấy một studio đang có hoạt động chụp ảnh trên phố miễn phí, trông thấy hai chúng tôi bọn họ bèn xông đến.

“Anh chị ơi, studio chúng tôi có hoạt động chụp ảnh trên phố miễn phí, không biết chúng tôi có thể chụp ảnh cho hai người được không nhỉ?”

Ông chủ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt mong đợi.

Ông ấy nhiệt tình quá nên chúng tôi đã đồng ý.

Ông chủ đưa bức ảnh vừa mới rửa xong cho chúng tôi.

“Trông hai người đẹp đôi lắm, chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé.”

Tôi và Tiêu Ngôn nghe xong thì bật cười, không hẹn mà cùng nhau lên tiếng: “Chúng tôi là bạn.”

Hai đứa nói xong thì ăn ý quay sang nhìn nhau một cái rồi lại đồng thanh nói tiếp: “Là người bạn thân nhất.”

Ông chủ vò đầu kiểu ngượng ngùng, bỏ ảnh xuống rồi đi luôn.

Tiêu Ngôn cầm lấy bức ảnh rồi nhét vào trong túi áo trước tôi một bước, anh lên tiếng trêu tôi: “Bảo cậu ra ngoài tản bộ với tôi không khiến cậu phải thiệt thòi chứ? Còn được chụp ảnh chung với cả trai đẹp.”

“Hừ hừ…” Liêm sỉ đâu hả?

Tôi trợn mắt rồi cất bước đi trước.

Đi được mấy bước tôi mới nhận ra Tiêu Ngôn vẫn còn đứng im tại chỗ.

“Tiêu Ngôn?”

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại.

Anh vẫn đứng ở đó, nhìn thẳng vào tôi, tôi không thấy nụ cười ban nãy trên môi anh đâu nữa.

“Sao vậy?” Tôi thấy có gì đó lạ lắm, rồi lại vòng về đó.

Tiêu Ngôn thở dài, anh nói: “Tôi mệt quá, không đi được nữa, nếu như cậu có thể cõng tôi thì tốt biết mấy?”

Lại giở thói công tử nữa.

“Cõng cậu cũng không phải không được, cậu giơ ngón út ra đi.”

Tiêu Ngôn vẫn không nhúc nhích.

“Nhanh lên.” Tôi nói.

“Bà chằn…”

Tuy cứng miệng nhưng anh vẫn ngoan ngoãn giơ ngón út ra.

Trong ánh mắt đầy nghi ngờ của anh, tôi ngoắc ngón út của mình vào tay anh.

Tuy đây chỉ là một hành động rất nhỏ nhưng tôi đã làm nó bằng hết khả năng của mình rồi.

Ánh mắt của Tiêu Ngôn từ vô cùng khó hiểu sang nghi ngờ.

“Trì Kiều… cậu?”

Anh không dám tin mà mở to mắt ra nhìn tôi.

Tôi khẽ động ngón tay rồi kéo anh đi về phía trước.

“Tôi đã kéo cậu rồi, cậu còn nói không đi được nữa là tôi mặc kệ cậu đấy.”

Cứ như thế chúng tôi ngoắc tay về đến nhà.

Tôi đi trước, anh theo sau, ai cũng không lên tiếng.

Cho đến khi đến dưới nhà, tôi với buông anh ra, tay tôi đã tê rần rần.

Sau đó tôi đã nạt anh một trận.

Nhưng anh lại ngoan đến lạ.

“Trì Kiều, tôi phải đi khỏi đây một thời gian…”

Tôi ngẩn người: “Là chuyện của chị Long sao?”

“Cũng gần như thế.”

Vẻ mặt của Tiêu Ngôn rất kỳ lạ nhưng tôi cũng không hỏi nhiều.

“Cậu nhớ về sớm nhé.” Tôi nhìn Tiêu Ngôn.

Tiêu Ngôn gật đầu: “Nhớ chăm sóc mình và bác thật tốt đấy.”

Tiêu Ngôn đứng ở đó nhìn tôi đi lên nhà.

Tôi vừa bước chân vào nhà là đã chạy ngay đến bên cửa sổ, tôi phát hiện ra anh vẫn còn đang đứng im ở đó.

Tôi giục anh mau chóng về nhà nghỉ ngơi sớm đi.

Anh mỉm cười rồi nói mình biết rồi.

Mãi lâu sau, nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Ngôn, trái tim tôi bỗng thắt lại.

Đã gần hai tháng trôi qua, Tiêu Ngôn vẫn chưa trở lại.

Không có lấy một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nào cả, giống như anh đã biến mất khỏi thế giới này vậy.

Vào một buổi tối nào đó, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

Tôi vui vẻ chạy ra mở cửa, tôi cho rằng Tiêu Ngôn đã về.

Nhưng người đứng trước mặt tôi lại không phải là anh.

Một đám vệ sĩ đưa tôi lên xe sau đó đi đến một khu chung cư cao cấp.

Tôi biết nơi này, đây là nhà của Tiêu Ngôn nhưng tôi chưa từng một lần đặt chân đến đây.

Người đang đợi tôi không phải là Tiêu Ngôn mà là chị Long.

Chị ấy ngồi trên sô pha nhà Tiêu Ngôn, đang nhâm nhi tách trà.

Tôi hỏi chị ấy muốn làm gì.

Chị ấy nói mình không muốn làm gì cả, chỉ là muốn đưa cho tôi một số đồ thôi.

Vệ sĩ mang lên một cái hũ rồi để nó xuống bàn.

Nhìn thế nào tôi cũng thấy giống một hũ đựng tro cốt vậy.

“Chị đưa cái này cho tôi là có ý gì?”

Tôi nắm chặt tay lại, cơ thể run lên bần bật.

Nhưng những lời tiếp theo của chị Long lại khiến tôi có cảm giác như s.ét đánh ngang tai vậy.

Chị ấy nhìn tôi rồi chỉ tay vào cái hũ: “Chẳng phải cô muốn tìm Tiêu Ngôn sao? Tiêu Ngôn đang ở đây.”

“Chị nói bậy, chị đ.iên rồi, đây sao có thể là Tiêu Ngôn được chứ.”

“Sao không thể là Tiêu Ngôn, con người rồi sẽ ch.ết đi, cậu ấy không được ch.ết hả?”

Tôi lớn tiếng mắng chị ấy đ.iên rồi.

Lấy bừa một hũ tro cốt ra rồi bảo tôi tin rằng một người còn sống sờ sờ đã ch.ết ư?

“Tin hay không là việc của cô, tôi đã mang hũ tro cốt về cho cô rồi. Theo như ý nguyện của cậu ấy, tôi giao lại nó cho cô.”

Nói rồi chị ấy đưa cho tôi một túi hồ sơ.

“Đây là tất cả tài sản của Tiêu Ngôn lúc sinh thời, bây giờ chúng đều thuộc về cô và mẹ cô.”

Tôi tức giận ném nó xuống dưới đất, rồi nắm lấy tay chị Long.

“Rốt cuộc chị đã bảo cậu ấy đi làm gì? Cậu ấy ch.ết rồi ư? Sao có thể ch.ết được chứ?”

Có bốn, năm vệ sĩ xông lên muốn kéo tôi ra nhưng lại bị chị Long lạnh lùng ngăn lại.

“Đừng chạm vào cô ấy, đàn ông không được chạm vào.”

Nói xong chị ấy xoay người lại đè tôi xuống ghế sô pha.

“Trì Kiều, cậu ấy ch.ết rồi, Tiêu Ngôn ch.ết rồi, không phải vì tôi mà là vì cô.”

“Chị có… có ý gì? Chị nói thế là có ý gì?”

Cái gì mà ch.ết vì tôi.

Tiêu Ngôn anh đã làm những gì.

Chị Long buông tôi ra, sau đó thở dài.

“Năm nay là năm thứ sáu, bố Tiêu Ngôn ra t.ù rồi. Còn nhớ cô đã từng hỏi tôi Tiêu Ngôn có biết về quá khứ của cô hay không không?”

“Trì Kiều, cậu ấy biết, vẫn luôn biết…”

Chị Long cười khẩy: “Cậu ấy biết hết tất cả thế nên mới muốn trả thù cho cô, trả thù cho cậu ấy.”

“Những thứ mẹ cậu ấy, cậu ấy phải chịu, và cả những đau khổ của cô, cậu ấy đều muốn đòi lại gấp bội, trả lại cho tên s.úc s.inh Tiêu Bình kia.”

“Bây giờ Tiêu Bình ch.ết rồi, Tiêu Ngôn cũng đã hoàn thành được ý nguyện. Cậu ấy đi tự thú nhưng vì tính nghiêm trọng của v.ụ á.n và thủ đoạn tàn nhẫn nên cậu ấy đã bị kết án t.ử hình. Cậu ấy bảo tôi giấu cô cho đến khi mọi thứ kết thúc, giờ tôi cũng mang tro cốt của cậu ấy về đưa cho cô rồi.”

Chị Long cứ nhìn tôi như thế, trên gương mặt không có chút gợn sóng.

Nhưng mỗi một câu chị ấy nói lại là một đòn đả kích rất lớn với tôi.

Tiêu Ngôn gi.ết Tiêu Bình rồi ư?

Tôi nghĩ lại tin tức này, nó thật sự rất hoang đường.

Tôi nhớ Tiêu Ngôn từng nói tương lai anh có một chuyện nhất định phải làm.

Hóa ra mọi thứ đều đã có dấu hiệu từ trước.

Anh đã lên sẵn kế hoạch rồi…

“Tại sao chị lại không ngăn cậu ấy lại?”

Tôi run rẩy nhìn vào mắt chị Long.

Nhưng chị ấy lại mỉm cười với tôi: “Tại sao tôi phải ngăn cậu ấy, tôi nói rồi cậu ấy càng sạch sẽ càng khiến tôi cảm thấy không vui. Tôi muốn h.ủy h.oại cậu ấy khiến cậu ấy dính đầy vết nhơ như tôi, sa ngã thối nát.”

Chị Long càng nói càng hăng: “Nếu như tôi đã không thuần phục được cậu ấy vậy thì chỉ đành bỏ mặc thôi.”

Dường như chị Long đã mất đi lý trí, chị ấy vung tay, ngâm nga bài hát rồi đ.iên cuồng đẩy cửa rời đi.

Còn tôi lại giống như con rối bị đứt dây vậy, đầu óc trống rỗng, trái tim toàn là lỗ hổng.

Tê liệt y như bùn lầy vậy, cứ nhìn hũ tro trước mặt mà ch.ết lặng.

Bên trong căn nhà rộng lớn, tôi ngồi trước hũ tro cốt.

Từ đêm tối cho đến bình minh rồi lại từ bình minh cho đến đêm tối.

Tôi gọi liên tục cho Tiêu Ngôn nhưng không có ai bắt máy.

Cho đến khi mặt trời lại lên ánh bình minh chiếu vào hũ tro cốt qua khung cửa sổ thì tôi mới đứng dậy, tứ chi tê rần, không tài nào chống đỡ được cơ thể.

Tôi ngã xuống đất sau đó không biết đau đớn mà bò dậy.

Vịn tay vào vách tường, từ phòng khách đến phòng bếp rồi lại đến phòng ngủ.

Ánh sáng chiếu khắp cả căn phòng.

Căn nhà mái ngói nhỏ bé nhìn quanh một vòng là hết lại hiện lên trong tâm trí tôi.

Một căn nhà nhỏ bé, tàn tạ như thế nhưng Tiêu Ngôn bằng xương bằng thịt đã từng sống ở đó.

Còn bây giờ bên trong căn chung cư rộng lớn, xa hoa chỉ còn lại tro cốt của Tiêu Ngôn.

Tôi mở tủ quần áo ra, trong đó chỉ có một chiếc áo sơ mi kiểu cũ, một phong thư và hai bức ảnh.

Tôi có cảm giác như có một con d.ao, nó đang chậm rãi đ.âm vào trong trái tim tôi vậy.

Dần dần, dần dần không hề buông tha cơ hội khiến tôi cảm thấy đau khổ.

Trong phong thư có vài tờ giấy to bằng tấm thiệp.

Không tràng giang đại hải, là nét chữ của Tiêu Ngôn.

Giống như anh đang viết nhật ký vậy.

Hôm nay tôi đã trông thấy Trì Kiều.

Không giống như khi trước, tôi âm thầm đến trường nhìn cô ấy.

Cô ấy đứng cách tôi vài bước, đứng trước cửa quán bar.

Đồng nghiệp của cô ấy tới bắt chuyện với tôi, tôi đã không khống chế được nên đã phạm sai lầm nói ra những lời tệ hại.

Tôi chỉ muốn cô ấy ghét tôi, tránh xa tôi.

Nhưng tôi lại không làm được, khi tôi nhìn thấy cô ấy đẩy người đàn ông kia ra, tôi lại cảm thấy rất vui, rất phấn khích.

Tôi cứ tưởng năm đó cô ấy đẩy tôi ra là vì tôi là con trai của Tiêu Bình.

Cô ấy chê tôi b.ẩn, chê tôi không sạch sẽ.

Hóa ra không phải.

Đơn giản là vì cô ấy bị tổn thương nên mới sợ hãi đàn ông.

Nhưng tôi lại không cười nổi, bởi vì nguyên nhân khiến cô ấy sợ hãi lại đến từ người bố độc ác kia của tôi.

Còn tôi lại đang mang trên mình một nửa dòng m.áu bẩn thỉu của ông ta.





Người đàn ông tên Thẩm Tư Đình đó thích Trì Kiều.

Nhưng Trì Kiều đã từ chối anh ta.

Trì Kiều tốt đẹp nhất của tôi, nếu như tôi đã không thể nào bù đắp được vết thương lòng của cô ấy.

Nhưng ít nhất những điều kiện hoang đường kia cũng không thể trở thành chướng ngại vật cản trở tương lai của cô ấy được.

Tôi không muốn cả đời này cô ấy sẽ phải cô độc đến già.

Nhân lúc cô ấy đi làm không có ở nhà tôi đã đưa bác tới đây.

Tôi đã đưa hết nhà, xe, và mọi thứ của mình cho bà ấy.

Nhìn thấy bà ấy bị tôi lừa ký tên.

Trần Ngọc Cầm, một cái tên đẹp biết bao.

Thứ thuộc về Trần Ngọc Cầm cũng sẽ là của Trì Kiều.





Hôm nay Trì Kiều đã ngoắc ngón tay út với tôi.

Cô ấy bằng lòng chạm vào tôi.

Tôi rất muốn rất muốn được voi đòi tiên, tôi muốn ôm cô ấy.

Nhưng tôi biết đây đã là giới hạn của Trì Kiều rồi.

Tôi im lặng để cô ấy kéo mình đi, mượn bóng hình trên mặt đất lặng lẽ ôm lấy cô ấy.





Hôm nay bác đã viết tên của tôi.

Bà ấy đã viết tên tôi lên tấm vải cầu phúc.

Cuối cùng thì tôi cũng không cần phải giả làm Trì Dịch nữa.

Tôi là Tiêu Ngôn, một Tiêu Ngôn thật sự.

Chúng tôi giống như người một nhà, tốt đẹp biết bao.





Tôi phải đi rồi.

Chấm dứt tất cả mọi thứ.

Chính tên s.úc s.inh kia đã hại ch.ết mẹ tôi, khiến tôi phải sống trong tạm bợ.

Chính tên s.úc s.inh kia đã hại Trì Kiều, ngay cả một cái ôm đơn giản tôi cũng không có được.

Chỉ cần Tiêu Bình còn sống, sẽ không có ai có được một cuộc sống yên ổn…





Trì Kiều, khi cậu nhận được bức thư này thì cũng đồng nghĩa với việc tất cả mọi chuyện đã kết thúc.

Thật ra có chuyện này tôi vẫn chưa nói cho cậu biết.

Mẹ tôi không đơn giản là bị bệnh mà mất.

Bà ấy bị Tiêu Bình đánh đến mức cơ thể chằng chịt vết thương, không có tiền đi bệnh viện nên mới mất.

Ông ta cũng từng đánh tôi, lấy đầu thuốc làm tôi bị bỏng.

Cậu thấy đó, ông ta là một tên rác rưởi còn không bằng cả s.úc s.inh.

Nhưng mà không sao, tôi đã báo thù cho mình, cho mẹ và cả cho cậu rồi.

Cậu không cần phải tự trách đâu, dù không có cậu tôi cũng sẽ không buông tha cho ông ta.

Chỉ khi ông ta ch.ết đi, nợ nần giữa chúng ta mới chấm dứt.

Chỉ có như thế, nếu như kiếp sau có gặp lại cậu tôi cũng có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước về phía cậu.

Bởi vì đêm giao thừa tôi đã ước nguyện.

Tôi mong rằng nếu như có kiếp sau tôi vẫn muốn được gặp cậu.

Đến lúc đó, khi có người khen chúng ta đẹp đôi tôi sẽ không nói với họ chúng ta là bạn nữa.

Tôi sẽ nói khác.

Nói ra những điều tôi thật sự muốn nói.

Trì Kiều, cảm ơn cậu, cảm ơn bác.

Cảm ơn mọi người đã giống như một tia sáng xuất hiện trong thế giới đầy tăm tối không có ánh mặt trời của tôi.

Hẹn gặp cậu ở kiếp sau.

....

Trước khi rời khỏi nhà Tiêu Ngôn, tôi đã dọn dẹp lại căn nhà của anh một lượt.

Sạch sẽ, sáng bóng.

Tôi chỉ mang hũ tro cốt, một chiếc áo sơ mi, một lá thư và hai bức ảnh đi.

Thế là đủ rồi, đủ cho ký ức cả một đời.

Tôi đã chọn một ngh.ĩa trang có phong cảnh rất đẹp, xung quanh đều là cỏ xanh tươi tốt.

Đung đưa theo ngọn gió giống như thiếu niên vậy, tràn đầy sức sống.

Từ sáng tới tối, tôi ngồi trước bia mộ giống như kể chuyện vậy, kể đủ thứ chuyện từ nhỏ cho đến lớn.

Rất nhiều lần nói xong lại im lặng, lúc cất tiếng lại mang theo giọng mũi đặc sệt.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, ánh sao lấp lánh.

Tôi phủi vạt áo.

“Tiêu Ngôn tôi nói nhiều như thế, cậu nhất định phải nhớ đấy nhé.”

Như thế thì kiếp sau gặp lại, chúng ta sẽ nhận ra đối phương.

Cậu cũng không cần lo lắng cả đời này tôi sẽ cô độc đến già đâu.

Dù rằng sau này tôi còn có thể gặp được một người giống như cậu hay không.

Dù cho người ấy là Thẩm Tư Đình cũng được, hay là Lâm Tư Đình cũng được.

Đều không còn quan trọng nữa.

Một mình tôi cũng có thể sống rất tốt.

“Tôi đi đây, có thời gian tôi sẽ tới thăm cậu, lần sau tôi sẽ dẫn anh trai tới đây, nhất định anh ấy sẽ thích cậu.”

Nhất định là thế.

Hết.